ƯỚC NGUYỆN HẠNH PHÚC - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:05:06
Lượt xem: 3,628
Anh ta nghiến chặt răng, cơ mặt giật giật: "Có lúc tôi thực sự nghi ngờ, cuối cùng cô có từng thích tôi không."
Tôi sững người, nhất thời nghi ngờ tai mình có phải đã nghe nhầm không: "Từ khi nào mà tôi cho anh ảo tưởng là tôi thích anh vậy?"
Anh ta buột miệng: "Bức ảnh đó..."
"Bức ảnh đó?" Tôi không nhịn được cười: "Không thể nào? Tôi đã giải thích rồi, đến giờ anh vẫn cho rằng người trong ảnh là anh sao?"
"Tôi không nhớ thì cũng không đến nỗi mất trí chứ? Chúng ta khi nào chụp ảnh thân mật như thế?"
Anh ta cứng đờ.
"Hay là anh cho rằng tôi thầm thương trộm nhớ anh không được nên đã đi ghép một bức ảnh như vậy?"
"Người trong ảnh căn bản không phải anh, không giải tôi đã thích rồi sao? Tôi có người mình thích, từ đầu đến cuối không là phải anh, từ đầu đến cuối đều không phải là anh."
Sắc mặt Dịch Tấn càng ngày càng khó coi, cười lạnh một tiếng: "Từ đầu đến cuối đều không phải là tôi? Vậy cô thích ai? Cô bịa một người cho tôi nghe xem nào?"
"Bịa? Nói ra anh cũng quen, chính bạn cùng lớp cấp ba của anh, là Lê Tố. Anh còn nhớ không? Hồi đại học chúng tôi đã yêu nhau hai năm."
Dịch Tấn trực tiếp ngồi bật dậy khỏi giường: "Lê Tố? Cô đùa cái gì vậy, cái tên ngồi tù đó?"
"Người trong ảnh là anh ấy, tôi theo đuổi anh ấy nửa năm, bắt đầu từ học kỳ hai năm nhất."
Dịch Tấn thấy thật nực cười: "Cô bịa cũng bịa ra cái gì ra hồn một chút chứ!"
Tôi chế giễu anh ta: "Gọi là ra hồn là thế nào? Giống như anh à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/uoc-nguyen-hanh-phuc/chuong-12.html.]
"Anh ấy đẹp trai hơn anh, tính cách tốt hơn anh, học hành khỏi phải nói, từ nhỏ đến lớn, vinh quang và giải thưởng anh ấy giành được còn dài hơn cả mạng anh."
Dịch Tấn tức xanh mặt, cười lạnh: "Thì sao? Gia đình anh ta như thế, mẹ cô sẽ đồng ý sao?"
Nói xong, anh ta đột nhiên ngẩn người.
Tôi nhếch mép: "Đúng vậy, mẹ tôi là người phát hiện ra đầu tiên, bà không đồng ý nên chúng tôi yêu nhau lâu như vậy rồi mà vẫn phải luôn yêu đương trong bóng tối."
Lê Tố xuất thân không tốt, có một người cha nghiện rượu lại vũ phu, mẹ là một bà vợ nội trợ truyền thống, gia cảnh bình thường.
Cho dù anh ấy học hành xuất sắc, phẩm hạnh cao đẹp, mọi mặt đều rất ưu tú thì cũng không lọt vào mắt mẹ tôi được.
Biết tôi có một người bạn trai như vậy, mẹ tôi thậm chí còn không muốn gặp, một câu phủ quyết: "Không được, mẹ sẽ tìm cho con người tốt hơn."
Vì vậy, sau khi chuyện ảnh xảy ra, bà rõ ràng biết đó không phải là Dịch Tấn nhưng vẫn thuận nước đẩy thuyền thúc đẩy tôi và anh ta để phát triển mối quan hệ.
Tôi không muốn nên chống đối với bà, khiến bà càng phản cảm tôi và Lê Tố.
Tôi muốn đi đường vòng nhưng không ngờ sự sụp đổ lại đến bất ngờ như vậy. Ngay trong thời gian tôi được cứu ra và nằm viện, Lê Tố vì bảo vệ mẹ không bị bạo hành đã vô tình khiến cha anh ấy tử vong.
Tôi cầu xin mẹ tôi giúp đỡ, tìm cho anh ấy một luật sư giỏi.
Bấy lâu nay anh ấy nỗ lực hết mình chỉ muốn có một ngày có thể thoát khỏi người cha nghiện rượu vũ phu đó, đưa mẹ rời khỏi gia đình lầy lội nhưng không ngờ khi chỉ còn một bước nữa là thấy được ánh sáng thì anh ấy lại bị nuốt chửng hoàn toàn.
Mẹ tôi nói: "Được nhưng con phải nghe lời."
Vì vậy, tôi ngoan ngoãn lấy Dịch Tấn, ngoan ngoãn đi theo cuộc đời mà bà sắp xếp.
Đầu đuôi mọi chuyện, Dịch Tấn nghe đại khái cũng có thể liên kết lại được toàn bộ. Anh ta nghĩ rằng tôi vẫn luôn thầm thương trộm nhớ anh ta, cho rằng bức ảnh đó là bằng chứng, cho rằng tôi thuận nước đẩy thuyền hẹn hò với anh ta, cho rằng người mà tôi nói thích nhưng chưa từng xuất hiện chỉ là bịa ra.