UYỂN DAO - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:06:45
Lượt xem: 1,539
"Kiếp trước ta bị người yêu lừa gạt, mà đời này, ta chỉ muốn đứng trên đỉnh quyền lợi trở thành người trên người mà thôi! Nếu không có ngươi chen vào, người gả cho Thẩm Lệnh Hành hẳn là ta! Người hắn yêu cũng là ta! Người trở thành Nhiếp chính Vương phi cũng là ta!"
Ta lắc đầu, trong ánh mắt mang theo một chút thật đáng buồn: "Không, ngươi mãi mãi cũng không có cách nào gả cho Thẩm Lệnh Hành."
Lục Uyển Lam lại như không nghe vào cái gì, hét to về phía cửa sổ thiên lao: "Rốt cuộc ta có gì sai! Ta chỉ muốn hạ thấp ngươi, để ngươi trở thành cái bóng của ta giống như trước! Để ngươi vĩnh viễn đều bị ta đè ép!"
Ta đứng dậy đi đến cạnh cửa thiên lao, nghiêng người nói với nàng ta: "Ngươi không sai, ngươi và ta đều có quyền lợi tranh đấu cho chính mình, ngươi chỉ thua mà thôi."
"Có một số việc đã được định trước bắt đầu từ kiếp trước rồi."
Lục Uyển Lam đột nhiên quay người tiến lên cầm bầu rượu kia rót vào trong miệng.
Rượu ngon thượng hạng chảy xuống theo khóe miệng, không chảy vào trong áo tù nhân.
22
Ta đi từ thiên lao ra, Thẩm Lệnh Hành tiến lên khoác thêm áo cho ta.
Thấy sắc mặt ta có chút không tốt, hắn ôm ta ở trong ngực, ấm áp hỏi thăm: "Thật ra Bệ hạ là người khoan hậu, có lẽ có thể giữ cho nàng ta một cái mạng."
Ta lắc đầu: "Nàng ta phải chết."
Lục Uyển Lam kiêu ngạo như thế, sẽ không sống tạm.
Thẩm Lệnh Hành có lẽ không ngờ ta lại nói như thế, tay đang vấn tóc cho ta khựng lại.
Ta lại đột nhiên khẽ cau mày, vươn tay chọc chọc gương mặt của hắn, hỏi: "Thẩm Lệnh Hành, kiếp trước khi tuẫn tình, chàng đang suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Lệnh Hành bất ngờ chấn động, lập tức bắt lấy tay của ta đặt ở ngực, đè lên trán của ta nói: "Ta đang suy nghĩ, ngã thành mức đó đi gặp nàng, nàng có thể không cần ta nữa hay không?"
Ta thật sự bị dáng vẻ hắn nói câu nói này chọc cười, rút tay ra bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/uyen-dao/chuong-13.html.]
Hắn lại đột nhiên chạy tới ôm ngang ta lên xe ngựa.
23
Thật ra kiếp trước sau khi ta chết, linh hồn ở lại bên cạnh Thẩm Lệnh Hành hồi lâu.
Nhìn hắn ngày nào cũng sống trong say rượu, c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường không để ý an nguy, bởi vì khác biệt ý kiến mà cãi nhau với một đám văn thần trên triều đình.
Hắn quét sạch triều đình vì Bệ hạ, loại trừ tất cả các đảng phái đối nghịch.
Sau đó, hắn đi ba bước dập đầu một cái tới chùa Phúc Trạch.
Bậc thang như núi cao, đến cuối cùng, khi hắn leo lên, trên mặt đã đầy máu.
Hắn không dám đi vào trong miếu, chỉ quỳ thẳng bên ngoài chùa.
"Ta c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường suốt nửa đời, m.á.u tươi đầy tay, nhưng cũng đã cứu vô số dân chúng, nguyện dùng công đức đời này đổi lấy đời sau của Lục Uyển Dao ta yêu được đầu thai làm bách tính bình thường, chỉ mong cả đời thuận lời, không tranh chấp, không thù địch, một đời bình an."
Linh hồn của ta bay trong không trung, đã sớm khóc không thành tiếng.
Trước mắt lại có một luồng sáng vàng hiện lên, khi mở mắt ra một lần nữa, ta nhìn thấy hắn giang hai cánh tay, không hề chần chừ mà nhảy xuống sườn núi.
Ta muốn giữ chặt hắn, lại phát hiện mình không thể nào động đậy được.
Ta cúi đầu nhìn hai tay mình đang tiêu tán, lại ngẩng đầu lên, trước mặt đột nhiên có một con d.a.o găm đưa qua.
Đường vân trên vỏ đao đẹp đẽ, bảo thạch khảm nạm trên đó tỏa sáng.
Mà ánh mắt của ta lại vẫn luôn dừng trên chuôi dao.
Đó là một chữ "Hành".
HẾT.