VẢ MẶT BẠCH NGUYỆT QUANG - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-05-17 08:42:28
Lượt xem: 95
Năm 13 tuổi, tôi trở thành hàng xóm của nhà Tống Tinh Hà, tôi và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Trước nhà hắn có một cái sân lớn, bên trong trồng đủ loại hoa tươi, cực kỳ xinh đẹp.
Hắn thường xuyên ngồi trong sân đọc sách.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tôi thường lén ngồi trong góc nhìn hắn.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, bao phủ lên hắn một tầng ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Có lẽ là hôm đó ánh nắng quá rực rỡ, cũng có thể là góc nghiêng của hắn quá đẹp.
Khiến trong đầu tôi đột nhiên nhảy ra một câu nói: “ Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc*.”
p/s: 谦谦君子,温润如玉“Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc”, nghĩa là: người quân tử có tính cách ôn hòa, tâm thái bao dung.
Vì vậy, tôi thường xuyên chạy tới nhà của Tống Tinh Hà. Có lúc là tới hỏi bài tập về nhà, có lúc lại là sang mượn dầu, muối, tương, dấm chua.
Không bao lâu sau, hai gia đình chúng tôi liền trở nên thân thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-bach-nguyet-quang/chuong-4.html.]
Mẹ của Tống Tinh Hà thường cười nhìn tôi và nói đùa: “ Về sau để Uyển Uyển làm con dâu nhà bác nhé, cô gái nhỏ đáng yêu như thế không thể để tiện nghi cho nhà người khác được.”
Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Tống Tinh Hà, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng bàn tay đang chơi piano lại lần đầu tiên ấn sai.
….
Chúng tôi cứ như thế cùng nhau lớn lên. Nghiễm nhiên đã trở thành một đôi trong mắt người lớn.
Cho tới khi hắn học năm nhất đại học, tôi học năm ba cao trung.
Cho đến khi Lý Khanh Khanh xuất hiện.
Khi đó tôi và Tống Tinh Hà không còn thường xuyên liên lạc như trước, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng hắn sợ tôi phân tâm và muốn tôi tập trung chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Sau này, tôi mới biết, là bởi vì hắn gặp được Lý Khanh Khanh.
Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua Lý Khanh Khanh.
Khi tôi đang đắm chìm trong niềm vui đỗ vào cùng trường đại học với Tống Tinh Hà, thì Lý Khanh Khanh xuất ngoại.
Cô ta rời đi, để lại một Tống Tinh Hà không chút ý chí, sống mơ mơ màng màng như kẻ say rượu.