Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả mặt chồng cũ và bạch nguyệt quang của hắn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-28 15:05:57
Lượt xem: 2,527

3.

 

Sau khi chân bị cắt cụt, tính cách của Mã Hạo Minh trở nên thất thường.

 

Không chịu nói chuyện, cũng không muốn ăn uống, hễ có chút không vừa ý là ném hết mọi thứ trong tầm với.

 

Ngoài tôi ra, anh ta không chịu gặp ai khác.

 

Trong vai một người vợ thảo hiền, tôi đương nhiên sẽ "tận tâm tận lực" chăm sóc anh ta.

 

Để thể hiện sự dịu dàng ân cần của mình, tôi đặc biệt làm món thịt kho Đông Pha mà anh ta ưa thích.

 

Mã Hạo Minh thấy vết bỏng trên tay tôi do nấu ăn cho anh ta, liền cảm động nhìn tôi nói: "Vợ ơi, sao lại bất cẩn thế, em có đau không?"

 

"Không đau, chỉ cần anh ăn được, chút chuyện nhỏ này với em chẳng là gì."

 

Mã Hạo Minh cảm động vô cùng, liền ăn rất nhiều.

 

Tôi không phải không muốn đá ngay tên choá này ra khỏi tầm mắt.

 

Nhưng hôn nhân của tôi và Mã Hạo Minh liên quan đến quá nhiều lợi ích.

 

Chúng tôi cùng sở hữu một công ty truyền thông, nhưng khi thành lập công ty chỉ có mình tôi đầu tư vốn.

 

Mọi buổi biểu diễn thương mại của Mã Hạo Minh khi đó đều do tôi cố gắng đi mời rượu, tạo dựng các mối quan hệ mà có được.

 

Còn các học trò của anh ta, phụ huynh đều là những nhân vật có tiếng tăm, thậm chí điệu múa nổi tiếng "Khổng tước Đông Nam" của anh ta cũng là do tôi lặn lội mời lão nghệ nhân đã nghỉ hưu nhiều năm về biên đạo riêng.

 

Sau khi anh ta có chút tiếng tăm, công ty của chúng tôi cũng lần lượt ký hợp đồng với một vài nghệ sĩ.

 

Anh ta lui về làm biên đạo, chúng tôi chuyển hướng sang giới giải trí, tiền kiếm được ngày càng nhiều.

 

Dù bây giờ ly hôn tôi có thể được chia một nửa tài sản, nhưng như vậy thì chưa đủ.

 

Mã Hạo Minh giờ không còn đôi chân, nếu tôi bỏ anh ta lúc này sẽ chỉ cho anh ta cơ hội bán thảm, không khéo tôi sẽ bị cộng đồng mạng tấn công, rơi vào cảnh khốn cùng.

 

Sống lại một kiếp, tôi quyết sẽ không chịu thiệt thòi này.

 

Tên khốn kia tôi nhất định phải đá, công ty cũng chỉ có thể là của tôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-chong-cu-va-bach-nguyet-quang-cua-han/chuong-3.html.]

 

Mã Hạo Minh đã điều trị ở bệnh viện được hai tháng, đây là cơ hội tốt để tôi quay về nắm quyền.

 

Để đạt được điều mình muốn, tôi phải chịu nhục nhã mà chăm sóc thằng choá này.

 

Lấy lý do công ty không thể một ngày không có người quản lý, tôi tìm cớ trở về công ty thay Mã Hạo Minh điều hành.

 

Những nghệ sĩ trước đây đều do tôi quản lý, giờ tiếp nhận cũng dễ dàng.

 

Nhưng để hoàn toàn lôi kéo họ về phía mình, tôi cần một cơ hội.

 

Đang suy nghĩ làm sao để thu phục lòng người, không ngờ có người tự dẫn thân đến.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Trưa hôm đó, tôi đang nói chuyện với Mã Hạo Minh về sự phát triển của công ty, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người xông vào.

 

Thấy khuôn mặt này, tôi nhíu mày, đã đến rồi!.

 

Là cô bạn gái cũ mà Mã Hạo Minh không thể quên, Hà Vi Vi.

 

Hà Vi Vi như không nhìn thấy tôi, vượt qua tôi trực tiếp lao vào lòng Mã Hạo Minh.

 

Đầu vùi vào người Mã Hạo Minh, "Xin lỗi anh Minh, em không cố ý, anh có thể đừng kiện em không... hu hu... cầu xin anh."

 

Hà Vi Vi khóc lớn, Mã Hạo Minh sững sờ, buột miệng: "Vợ ơi! Đừng khóc, đừng khóc nữa"

 

"Cái gì?"

 

Hà Vi Vi bị dọa giật mình, quên khóc, ngẩng đầu nước mắt mờ nhìn Mã Hạo Minh.

 

Tôi cũng nhìn anh ấy.

 

Mã Hạo Minh vội vàng buông Hà Vi Vi ra, bối rối giải thích với tôi: "Anh... anh gọi nhầm."

 

Mã Hạo Minh đương nhiên không gọi nhầm, kiếp trước anh ta chẳng phải đã cưới Hà Vi Vi làm vợ rồi sao.

 

Anh ta chỉ là thấy Hà Vi Vi, nhất thời quên mất mình đã tái sinh, mới buột miệng gọi Hà Vi Vi là vợ.

 

Mã Hạo Minh nghĩ mình che giấu rất giỏi, nhưng không biết tôi sớm đã biết anh ta cũng được tái sinh.

 

Chỉ là anh ta đang giả ngốc, tôi vờ như không biết, dù sao bây giờ trở mặt cũng không có lợi gì cho việc tôi giành lấy tài sản cho mình.

Loading...