Vả mặt em gái ảo tưởng - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-04 18:29:47
Lượt xem: 177
Năm thứ ba kết hôn, Khương Duệ Hòa tốt nghiệp. Giang Tự trong lúc bận bịu cũng thanh thủ thời gian.
“Đêm nay em muốn ăn cái gì?”
Thanh âm dịu dàng vang lên trong điện thoại. Khương Duệ Hòa ôm bằng tốt nghiệp, giày da thô khiến chân cô trầy da chảy máu.
Cô đang tức vì Giang Tự không tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
“Gì cũng được.”
Một câu vô cùng lạnh nhạt.
Giang Tự bật cười.
“Vậy anh tự đặt nhé?”
Cúp điện thoại, Khương Duệ Hòa tức giận cười lạnh một tiếng.
“Chúc anh cả đời này không có vợ!”
Dứt lời, phía sau vang lên tiếng cười. Cô quay đầu lại, thấy mấy người bạn của Giang Tự cười nghiêng ngả. Giang Tự đứng ở giữa, đeo cà vạt, sờ sờ cái mũi, lại giấu không được ý cười.
Khương Duệ Hòa mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi. Giả vờ như không cò gì xảy ra.
Cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Định cho em một bất ngờ. May mắn là đã tới.”
Ảnh tốt nghiệp phải chụp ban ngày. Tháng 7, bên ngoài nhiệt độ không khí lên tới 40 độ. Khương Duệ Hòa đề nghị đi trung tâm thương mại. Gần đây có bộ phim mới, vừa lúc có thể xem cùng Giang Tự. Kết quả là đang đợi, đã bị một nhà ba người bên cạnh hấp dẫn sự chú ý.
“Cô có bệnh không? Ngày nào cũng không hài lòng chỗ này, không đồng ý chỗ nọ…… Cô không biết đủ hả?”
Người đàn ông không kiên nhẫn mà oán giận. Đứa bé bên anh oa oa khóc lớn.
“Tôi đúng là xui tám đời mới gả cho anh.”
“Tôi còn xui hơn đây này, coi bằng tốt nghiệp của cô đi, sao cô lại bỏ học ngang hả?”
Ngườu phụ nữ cầm ly bắp rang hung hăng ném xuống. Bắp rang b.ắ.n ra bốn phía. Giang Tự kéo Khương Duệ Hòa né sang bên cạnh, tránh đồ ăn văng trúng. Lúc này Khương Duệ Hòa mới phát hiện, người phụ nữ kia là Khương Giai.
Cùng lúc đó, Khương Giai cũng thấy cô. Trên mặt hiên lên một tia xấu hổ. Người đàn ông cảm thấy mất hết mặt mũi, mặc kệ đứa bé, đúng dậy bước ra ngoài.
Váy Khương Giai bị đổ coca. Đứa bé nhặt bắp rang rơi trên đất, không ngừng bôi lên người.
Khương Duệ Hòa gật đầu, vô cùng khách sáo mà nói: “Đã lâu không gặp.”
Tầm mắt Khương Giai nhìn qua nhìn lại cô và Giang Tự.
Cuối cùng dừng lại trên ngón tay áp út.
“Các ngươi…… Kết hôn rồi……”
“Phải,” Khương Duệ Hòa không biết phải nói cái gì, “Con của cô sao?”
Khương Giai vuốt mái tóc rối.
“Đúng vậy, có chút mẫu thuẫn với ba nó. Bọn tôi bình thường không như vậy.”
Khương Duệ Hòa gật đầu. Có chút không biết nói gì. Ngay lúc đó, âm thanh nhắc nhở tới lượt vang lên.
Giang Tự nói: “Đi thôi.”
Khương Duệ Hòa gật đầu, tạm biệt với Khương Giai. Xoay người đi với Giang Tự đi tới rạp chiếu phim. Cách đó không xa, Khương Giai lại ngồi xuống, dỗ dành đứa bé đang quấy. Vô cùng chật vật.
Bộ phim tình cảm dài hai tiếng, Khương Duệ Hòa đã sớm bỏ chuyện ban nãy ở sau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-em-gai-ao-tuong/chuong-19.html.]
Trời nóng, cô ăn không nổi. Gọi hai ly trà sữa xong liền về nhà. Lúc Giang Tự bước ra từ phòng tắm, thấy Khương Duệ Hòa đang dựa vào giường chơi điện thoại.
Anh lấy khăn lông lau tóc ướt, cười hỏi: “Em xem cái gì thế?”
“Ảnh hồi trước.”
Giang Tự cúi người, ôm cô vào trong ngực, “Đây là ảnh em hồi cấp ba.”
Khương Duệ Hòa cảm giác được một trận tê dại từ lỗ tai lan đến eo sau.
“Anh…… anh làm gì thế?”
Giang Tự hôn lên vành tai cô, “Em nói xem? Hôm nay ai nói anh cả đời không có vợ?”
Hơi thở cực nóng rất nhanh đã quét sạch mọi suy nghĩ của Khương Duệ Hòa.
Cô chống vào người anh, “Em…… Lúc đó không phải em đang dỗi sao?”
“Dỗi?”
Giang Tự cười vô cùng dịu dàng, lại làm Khương Duệ Hòa thở dốc. Thế mà anh lại cắn cô!
“Khương Duệ Hòa, câu này mà em cũng dám nói hả?”
Anh dài giọng, lười nhác, lại vô cùng mê người.
Khương Duệ Hòa bị nhột cười ra tiếng, “Ha ha ha, anh chờ chút……
Giang Tự hôn đầu ngón tay cô, mặt mày mang ý cười, “Như vậy đi, em bồi thường cho anh, anh sẽ tha thứ cho em.”
“Bồi thường như thế nào?”
Ánh mắt Khương Duệ Hòa dừng lại ở hầu kết của anh, nuốt khẩu nước miếng.
“Như vậy?”
Đầu ngón tay lướt qua hầu kết anh nhẹ nhàng hoạt động.
Giọng nói Giang Tự khàn khàn, “Khương Duệ Hòa, em tiến bộ đó.”
Cô được khen đến vui hết cả người, xoay người đè anh lên giường.
“Có muốn thử cái khác không?”
“Muốn.”
Giang Tự lười nhác mà rũ mắt, ôm lấy cô.
Ngoài cửa sổ đang có mưa nhỏ.
Hới nước lạnh căm căm vừa vặn xóa sổ không khí nóng bỏng trong phòng.
Tựa hồ ngày cô và anh gặp lại, luôn là ngày trời mưa.
“Duệ Hòa, mưa đẹp không?”
Một mành mờ mịt, giọng nói Giang Tự đứt quãng vang lên.
Khương Duệ Hòa cứng họng, “Đẹp.”
“Thích không?”
“Rất thích.”
HOÀN.