Vả mặt em gái trà xanh của người yêu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:16:51
Lượt xem: 131
Viên Đào vốn là trưởng bộ phận tại một công ty lớn. Một hôm các nhân viên muốn tổ chức liên hoan, Viên Đào liền mời mọi người tới nhà tôi ăn cơm. Một cô bé thực tập sinh thấy Băng Băng bận bịu trong bếp thì tưởng là bạn gái Viên Đào, liền chào rõ to “Em chào chị dâu, chị trẻ trung và xinh đẹp quá.”
Tôi hơi giật tôi, nhưng điều quan trọng hơn là Băng Băng không thèm giải thích, như ngầm đồng ý với cái danh xưng “bạn gái Viên Đào”. Tôi cố ý véo cánh tay Viên Đào, đến lúc này anh mới lên tiếng, giới thiệu rằng tôi mới là bạn gái anh ấy.
Cô bé thực tập sinh hơi xấu hổ, cụng ly với tôi tỏ ý xin lỗi. Tôi cũng không để bụng, nhưng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không lẽ Băng Băng thích Viên Đào chứ không còn là tình anh em đơn thuần như nó từng nói? Nếu như vậy, tôi không thể để cô ta này cắm rễ ở nhà tôi thêm nữa.
Bẵng đi mấy hôm, tôi phải đi công tác 2 ngày, nhưng công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến nên bí mật mua vé trở về. Tôi đã muốn tạo cho Viên Đào một bất ngờ, sau đó chúng tôi sẽ đi ăn tối, xem phim để hâm nóng tình cảm.
Nhưng bất ngờ chưa thấy đâu mà nỗi buồn đã nổ thêm mấy nháy. Tôi vừa mở cửa nhà đã thấy vỏ chai bia vương vãi trên sàn, mí mắt phải hơi giật giật như có điềm chẳng lành. Tôi không kịp thay giày mà lao thẳng vào phòng ngủ. Bất ngờ chưa, đ-ậ-p vào mắt tôi là cảnh Viên Đào và Băng Băng thân không mảnh vải, ôm nhau ngủ ngon lành ngay trên chính chiếc giường của tôi.
Mắt tôi tối sầm lại, đầu như có lửa đốt. Lúc này tôi không suy nghĩ được điều gì, tay chân run lên bần bật. Ba năm yêu nhau, tôi đối với Viên Đào hết lòng hết dạ. Và đáp lại tình cảm của tôi, anh không ngại tặng tôi một quả sừng siêu to khổng lồ như thế này đây.
Tôi cầm điện thoại chụp lại cảnh này. Sau đó bước vào bếp, mang một chậu đầy nước lạnh và thức ăn thừa đổ hết lên đầu đôi nam nữ đang nằm trên giường kia.
Bị đánh thức bất chợt, Viên Đào giật tôi tỉnh dậy, vừa định mở miệng chửi thề thì đã nhìn thấy tôi đứng ngay trước mặt. Mặt anh ta xám lại, sửng sốt một lúc mới cất lời “Mai Mai, không phải ngày mai em mới về sao?”
Cả người tôi giận đến run lên “Không trở về thì 2 người định lừa tôi đến lúc nào? Định giở trò mèo mả gà đồng trong nhà tôi đến bao giờ?”
Viên Đào vội lại nắm lấy tay tôi “Mai Mai, nghe anh giải thích đã.”
Tôi hét lên “Anh định giải thích cái gì? Giải thích là 2 người đã làm những trò vô liêm sỉ gì trên giường của tôi sao? Viên Đào, tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại kh-ố-n nạn như thế. Anh bảo Băng Băng là em gái anh, có anh trai nào lại đưa em gái lên giường thế này không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-em-gai-tra-xanh-cua-nguoi-yeu/chuong-4.html.]
Viên Đào nhìn tôi chằm chằm “Mai Mai, đừng nói linh tinh.”
Băng Băng cũng bắt đầu nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tỏ ra vẻ ngây thơ vô tội “Chị ơi, chị tin em đi, em và anh ấy không có gì cả.”
Tôi ngứa mắt với cô ta đã lâu, giờ nghe nó nói chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tôi xông lại thẳng tay t-á-t cho nó một phát. Viên Đào vội chạy ra ngăn tôi lại “Mai Mai, em bình tĩnh đã.”
Tôi nắm lấy cổ áo hắn “Bình tĩnh cái quái gì, các người mau biến khỏi đây cho tôi.”
Viên Đào vừa định tiến tới ôm tôi, tôi không nghĩ ngợi gì, cho hắn một cái t-á-t thật mạnh. Cả bàn tay tôi in dấu đỏ trên má hắn. Hắn sững sờ, còn tôi bước ra đóng sập cửa phòng ngủ lại rồi dọn hết đồ đạc của Băng Băng ném ra ngoài.
Đôi cẩu nam nữ đã mặc quần áo vào, lại tiếp tục giải thích “Hôm qua anh uống nhiều quá nên không kìm chế được, Mai Mai em nghe anh nói.”
Tôi không quay đầu lại lấy một lần, bước vào phòng ngủ, lôi hết quần áo của Viên Đào ném ra phía cửa.
Ả trà xanh kia thấy tôi tuyệt tình như thế, cũng không còn diễn bộ mặt đáng thương như khi nãy nữa. Ả ngay lập tức lên giọng quát tôi “Này cô kia, sao cô dám ném đồ của tôi và anh Viên Đào. Cô mới là người phải đi đấy, mau bi-ến khỏi nhà anh tôi.”
Tôi quay lại cười khẩy “Tiếc quá em gái ạ, nhà này đứng tên chị. Lần sau có muốn cướp bồ thì kiếm thằng nào giàu có, sẵn nhà sẵn xe cho đỡ quê nha em gái. Còn bây giờ thì 2 người mau dọn đồ đi cho khuất mắt tôi. Còn nói nữa là tôi gọi cảnh sát đến gô cổ cả 2 đi đấy.”
Băng Băng trừng mắt nhìn tôi, rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi.
Người vừa đi khỏi, tôi đã khuỵu xuống sàn khóc không ra tiếng. Mối tình 3 năm của tôi, hóa ra lại kết thúc đau đớn như thế này sao?