Vả mặt người ba đạm như cúc - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-11 01:00:30
Lượt xem: 74
Nhưng ba tôi giả bộ thành thói, một kẻ chẳng rèn luyện thể lực như ông ta, đến cái bánh rơi xuống cũng không đỡ nổi thì làm gì có sức chiến đấu.
Mẹ tôi chỉ đẩy nhẹ một cái là ông ta đã bị dồn vào góc tường rồi.
Mẹ tôi cầm lấy cuốn nhật ký, vừa giả vờ định gõ lên đầu ông ta, vừa hỏi ông ta vì sao lại đối xử với mình như vậy.
Ba tôi sợ hãi nhìn bàn tay giơ lên cao của mẹ tôi, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi lại: “Vương Mỹ Trân! Bà xem bà bây giờ đi! Có điểm nào giống phụ nữ không hả?! Bà đúng là con cọp cái!”
“Tôi chẳng tìm thấy cảm giác ở chỗ bà nên nghĩ tới người khác đó, thì sao hả? Hơn nữa tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng không được à? Tôi có gây ra chuyện có lỗi với bà thật đâu? Bây giờ ngay cả quyền tưởng tượng mà tôi cũng không được phép hả?”
Không hổ là giáo viên cấp đặc biệt, chỉ vài câu đơn giản mà ông ta đã biến mẹ tôi thành hạng người chẳng đáng một đồng, thậm chí còn đổ mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.
Mẹ tôi hơi thảng thốt, bàn tay vốn đã giơ cao cũng khựng lại giữa không trung.
Không hay rồi!
Mẹ tôi sắp mắc mưu của ông ta nữa rồi.
Vào thời khắc mấu chốt ấy, tôi vỗ tay bôm bốp: “Thầy Trần, quá là tuyệt vời luôn! Rõ ràng người lấy tiền nhà nuôi tình đầu là ba, lén lút qua lại với tình đầu sau lưng mẹ cũng là ba, nhưng ba vẫn quy mọi tội lỗi cho mẹ được, đúng là làm người ta bái phục mà!”
Mẹ tôi bừng tỉnh, bàn tay dừng trên không lập tức giáng xuống mặt ba tôi thật mạnh.
Thoáng chốc, bên má phải của ba tôi xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Ba tôi đau quá hóa thẹn, ông ta vừa bụm mặt vừa mắng hai mẹ con tôi, nào là thứ cọp cái như mẹ tôi đã nuôi tôi thành đứa ngang ngược mất dạy, nhà họ Trần bọn họ cao quý trong sạch cả đời, đến đời tôi thì bị phá hủy mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-nguoi-ba-dam-nhu-cuc/chuong-8.html.]
Nhưng lần này, mẹ tôi còn chẳng dính chữ P chứ đừng nói là cả chữ PUA của ông ta.
Ba tôi còn chưa dứt lời thì mẹ tôi đã buông tay, bình tĩnh đưa ra yêu cầu ly hôn.
Ai ngờ ba tôi nghe thấy hai chữ “ly hôn” thì bắt đầu lải nhải như lên dây cót.
Ông ta nói mẹ tôi có phúc mà chẳng biết hưởng, đang yên đang lành mà đòi ly hôn, sau này ai thèm lấy cọp cái như bà ấy nữa.
Một lát sau ông ta lại nói thế này, mẹ tôi đề nghị ly hôn là không nghĩ cho con cái, đứa con lớn lên trong gia đình ly hôn thường có nhân cách không toàn diện, mẹ tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà chẳng thương tôi gì cả.
Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng mẹ lại bảo tôi không cần để ý đến ông ta.
Tóm lại, dù ba có nói gì thì mẹ vẫn lặp đi lặp lại hai chữ: Ly hôn.
Cuối cùng, sau khi ba tôi thử lấy lại cuốn nhật ký vài lần nhưng chẳng thành, ông ta hét lên “Ly hôn thì ly hôn, ai không ly hôn là con chó.” rồi chạy ra khỏi nhà.
Sau khi ba tôi đi, màn đêm cũng dần bao phủ.
Mẹ tôi không bật đèn mà ngồi trên ghế sô pha thật lâu.
Tôi sợ mẹ nghĩ không thông nên mấy lần mượn cớ vào nhà vệ sinh vì uống nhiều nước quá để đi ngang qua phòng khách xem thử bà thế nào rồi.
Lần nào tôi cũng thấy bà ngồi yên ở đó nhìn lên trăng sáng.
Tôi chẳng thể đoán được mẹ mình đang nghĩ gì, chỉ có ánh trăng ôm lấy mẹ tôi, soi sáng tấm lưng cô độc và mái tóc được buộc hờ sau gáy của bà.
Tôi nghĩ, có lẽ tim mẹ đang vỡ thành từng mảnh…