VẢ MẶT SÓI MẮT TRẮNG. - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:16:11
Lượt xem: 392
Nói xong tôi vào bếp rán cho mình một quả trứng rồi bưng ra bàn nhàn nhã ăn.
Con gái nhìn bữa sáng thơm phức trên đĩa của tôi mà trong mắt tràn đầy tham lam.
Nó không nói hai lời tiến lên muốn đoạt, bị tôi đẩy ngã xuống đất.
Nó ngã xuống đất, ôm m.ô.n.g khóc lóc om sòm:
"Nữ nhân xấu xa! Bà là một nữ nhân độc ác, điên cuồng, ngay cả cơm ăn cũng không cho tôi ăn!"
"Oaaaaaa... bố đánh ch.ết bà ta đi!"
Tôi ăn một cách thích thú, nhìn nó cười nói: “Không phải con nói mẹ ở nhà không làm gì cả mà chỉ ăn uống miễn phí sao? Nếu có khả năng thì tự mình làm đi!”
Lý Minh, người đang mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nheo, nhăn nhó ngay khi bước ra khỏi phòng và nhìn con gái mình đang khóc trên mặt đất.
Gã cáu kính ôm nó lên giơ ra trước mặt tôi:
"Thẩm Lâm, cô có xứng đáng làm mẹ không? Thiên Thiên khóc muốn rách cả họng, cô còn không dỗ nó?"
"Sao cô lại hẹp hòi đến mức còn nhớ được chuyện nhỏ ngày hôm qua?"
“Cô chấp nhặt với một đứa trẻ làm gì?”
Tôi chậm rãi lau miệng, gật đầu với anh: “Ừ, tôi chỉ là người nhỏ mọn thôi. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ ra ngoài làm việc, việc nhà và con cái ở nhà tôi đều không quan tâm, anh tự mình lo đi.”
"Dù sao thì anh cũng không nghĩ tôi là chủ nhân của gia đình này!"
"Đừng tưởng rằng thiếu cô tôi không thể sống được!Cứ đợi đó, cười ch.ết tôi. Cô mười năm không đi làm, cô cho rằng bây giờ tìm việc dễ dàng như vậy sao? Cô thật sự không biết... "
Lý Minh tức giận đến nổi gân xanh, gã nhịn lại nhẫn, cầm chiếc cặp trên bàn rồi bỏ đi.
Con gái vội ôm lấy chân bố, hét to hết sức: “Bố ơi, bố mặc đồng phục vào đưa con đến trường nhé, con sắp muộn rồi!”
Lý Minh thuận miệng lấy từ trong giỏ quần áo bẩn ra một bộ đồng phục học sinh, mặc cho nó rồi bế nó ra ngoài.
Lý Thiên Thiên bất mãn kêu lên: “Con không muốn mặc quần áo bẩn, bạn học sẽ cười nhạo con!”
Vừa nói, nó vừa ngước nhìn bố mình một cách đáng thương.
Nó nghĩ Lý Minh, sẽ giống như tôi,đối với ns là sự cưng chiều vô tận.
Suy cho cùng, bất cứ khi nào chuyện này xảy ra trong quá khứ, tôi đều sẽ dỗ dành nó với vẻ mặt ủ rũ và coi nó như một nàng công chúa mà cung phụng.
Nhưng rõ ràng là nó sẽ thất vọng.
Lý Minh tức giận giơ tay tát con gái một cái.
"Con mẹ nó con hiểu chuyện chút đi, bố sắp trễ giờ làm rồi!"
Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều ngay lập tức.
Cười lạnh thành tiếng: "Sói mắt trắng, đáng đời!"
Lờ đi ánh mắt oán độc của con gái, tôi bước ra khỏi cửa và đi thẳng đến trung tâm thương mại.
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-soi-mat-trang/chuong-3.html.]
Buổi trưa, Lý Minh gọi điện cho tôi hơn chục lần như muốn đòi mạng.
Tôi đã tận hưởng liệu pháp spa tại thẩm mỹ viện.
Tôi đặt điện thoại di động ở chế độ loa ngoài và thản nhiên đặt nó bên cạnh.
Anh ta kìm nén sự cáu kỉnh của mình, giọng nói vang lên từ điện thoại:
"Thẩm Lâm, tối nay có đồng nghiệp tới nhà chúng ta ăn cơm, cô nhớ chuẩn bị thêm nhiều món ngon nhé!"
Nói xong, anh nói thêm không chút lo lắng:
"Tiền sinh hoạt tháng này đã được tính vào thẻ của cô rồi. Tôi suy nghĩ một chút thì thấy hai nghìn là quá nhiều. Từ giờ trở đi, tôi sẽ kiên trì với mức một nghìn đã thỏa thuận trước đó mỗi tháng."
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
"Có một đồng nghiệp rất thích hải sản, nh ta nói muốn ăn sao biển Đông và cua hoàng đế, nhớ mua đấy!"
Tôi trợn mắt không nói nên lời và nói một cách thiếu khách quan:
“Ba quả dưa và hai quả chà là của anh chắc chỉ đủ mua ba chân cua hoàng đế thôi, không được đâu!”
"Cái gì, đắt như vậy?" Lý Minh kinh ngạc kêu lên, "Cô sẽ không nhân cơ hội này nói dối tôi chứ? Đừng tưởng rằng tôi chưa đi chợ mua rau. Rõ ràng trước đây tôi cho cô một ngàn, nhưng tôi một tuần có thể ăn hải sản một lần.”
Khóe miệng mỹ nhân bên cạnh tôi giật giật: "Chị, đây là ai? Sao buồn cười thế? Anh ta không thể là họ hàng nghèo của chị chứ? Anh ta nói như thể chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài vậy."
Vừa nói, cô ấy vừa cẩn thận nhìn vào mặt tôi, sợ rằng tôi, một khách hàng lớn vừa đặt cọc 30.000 nhân dân tệ sẽ không vui.
Lý Minh trong điện thoại tức giận đến mức chửi bới, nhưng tôi lại cười sảng khoái rồi cúp máy gọn gàng.
Sao biển Đông? Cua hoàng đế?
Đồ cặn bã, tôi nghĩ anh muốn ăn cái tát của tôi nhất!
Làm mặt xong, tôi chạy vội đến trung tâm thương mại để mua sắm.
Vì không tin tưởng vào tầm nhìn của chính mình nên tôi đã tìm đến một hướng dẫn mua sắm từ một sinh viên đại học đi làm hàng ngày và nhờ cô ấy giúp tôi phối quần áo.
Trong một buổi chiều, tôi mua hơn chục túi quần áo và giày dép, cả hai chúng tôi đều không thể xách được nên phải nhờ nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà.
Nhiều bộ quần áo này chỉ đáng giá bằng hai lớp học vẽ và thư pháp Trung Quốc cho con gái tôi.
Nghĩ đến đây, tôi tự cười nhạo mình và lấy điện thoại di động ra liên lạc với gia sư để hủy tất cả các lớp dạy kèm ngoại khóa của nó.
Lý Thiên Thiên, dùng tiền của mẹ mình mà còn lấy oán trả ơn..
Vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không tiêu một xu nào cho nó nữa!
Giọng nói đầy ngưỡng mộ của người hướng dẫn viên mua sắm vang lên bên cạnh tôi, khiến suy nghĩ của tôi quay trở lại.
"Chị Thẩm, chị thay quần áo trông hoàn toàn khác. Nhìn chị đẹp quá!"
Vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy mình mặc một chiếc váy trắng nhạt, khuôn mặt trang điểm nhẹ và đôi lông mày thanh tú làm nổi bật ưu điểm của toàn bộ khuôn mặt.
Món trang sức đắt tiền đeo ở cổ và tay khiến cả người trông quý phái và thời thượng.
Đột nhiên, Thẩm Lâm quyến rũ năm đó lại xuất hiện trước mặt tôi.
Hay như người xưa đã nói: “người đẹp vì lụa.” Tiêu tiền để nuôi sống bản thân thật sướng!
Tôi gật đầu hài lòng với chính mình trước gương rồi gọi điện thoại.