Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Thiên Kim Giả Của Tổng Giám Đốc - Chương 14 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:29:03
Lượt xem: 3,307

Chương 14

Ngoài cửa văn phòng ngày càng có nhiều người đổ về, họ đều kéo dài cổ nhìn về phía tôi với vẻ mặt kích động.

Một đồng nghiệp bên cạnh tôi đột nhiên hét lên: “Con gái tổng giám đốc…”

Hét đến giữa chừng, giống như nhận ra điều gì, lập tức lấy tay bịt miệng lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tôi.

Các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu cầm điện thoại lên xem.

Tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Phát hiện trên diễn đàn nội bộ đột nhiên xuất hiện rất nhiều thông báo và vô số bình luận.

Mở thông báo ra xem.

Thông báo đầu tiên là từ tổng giám đốc: “Con gái cưng của tôi.”

Kèm theo hình ảnh trong bài viết ẩn danh, nhưng rõ nét hơn nhiều, có thể thấy rõ khuôn mặt của ba đang che ô cho tôi.

Thông báo thứ hai là từ cổ đông lớn (cũng chính là anh cả tôi, Lý Chí Nguyên): “Em tư của tôi.”

Kèm theo hình ảnh anh ấy bế tôi xuống xe, giống hệt bức ảnh thứ hai trong bài viết ẩn danh.

Thông báo thứ ba là từ cổ đông thứ hai (là anh hai tôi, Lý Chí Thánh): “Em gái tôi.”

Kèm theo hình ảnh hậu trường buổi biểu diễn, anh hai đang xoa đầu tôi, rõ nét hơn nhiều so với ảnh trong bài viết ẩn danh.

Trong văn phòng, ngoài tiếng cầu xin của Triệu Nghiêm Minh và vài người khác, tất cả mọi người đều ngây ra như tượng gỗ.

Lý Tuyết cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Cô ta để điện thoại trong văn phòng, không mang ra.

Cô ta giật lấy điện thoại của một đồng nghiệp bên cạnh, người đang xem thông báo của ba tôi.

Lý Tuyết xem xong, tay run lẩy bẩy, mặt tái mét: “Không thể nào! Không đúng! Không phải cô ta! Chắc chắn không phải cô ta! Tất cả đều nhầm rồi…”

Vương Lệ nhìn tôi, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Cô ta không dám nói thêm một lời nào, cũng không dám làm ầm lên như Lý Tuyết và Triệu Nghiêm Minh, Vương Lệ tự hiểu ý, lặng lẽ thu dọn đồ đạc cá nhân rồi rời đi.

Một số đồng nghiệp trước đây đứng về phía Lý Tuyết, lúc này nhìn tôi, muốn nói lại thôi, thái độ trở nên cẩn thận, nhiều người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Họ chỉ thuận theo xu thế, không làm hại gì đến công ty, tôi sẽ không làm khó bọn họ.

Tôi cũng không để ý đến Triệu Nghiêm Minh và những người khác, nhắn tin cho Lý Chí Thành, hỏi về tiến triển bên phía anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-thien-kim-gia-cua-tong-giam-doc/chuong-14-hoan.html.]

Không lâu sau, Lý Chí Thành dẫn cảnh sát đến.

Họ đến để bắt giữ Lý Tuyết và quản lý Hà.

Ba của Lý Tuyết từng là tài xế cho ba tôi một thời gian, Lý Tuyết thông qua ba mình, lấy được rất nhiều thông tin liên lạc của các cấp cao trong công ty, rồi cùng với những kẻ lưa manh ở quán bar hợp mưu giăng bẫy các quản lý cấp cao của công ty.

Những người trúng bẫy bao gồm quản lý Hà và một vài người khác.

Quản lý Hà trở thành đối tượng bị bọn họ tống tiền, họ giúp Lý Tuyết vào công ty, liên tục chuyển tiền cho cô ta, để thỏa mãn sự tham lam của cô ta, họ không ngại sử dụng tiền công ty.

Biết được trong công ty lan truyền tin đồn Lý Tuyết là con gái của tổng giám đốc, Lý Tuyết còn lợi dụng điều này để lấy thêm nhiều lợi ích từ các bộ phận khác.

Thấy mọi chuyện bị vạch trần, Lý Tuyết đột nhiên chen qua đám đông, dùng một con d.a.o rọc giấy kề vào cổ tôi, lớn tiếng đe dọa: “Tất cả cút đi! Để tôi ra ngoài, nếu không tôi g.i.ế.c cô ta!”

Nhưng cô ta không biết, tôi đã tập Taekwondo từ nhỏ.

Khi lưỡi d.a.o còn chưa kịp đẩy ra, tôi đã thực hiện một cú ném qua vai, mạnh mẽ quật cô ta vào bàn làm việc đối diện, đập đổ một chiếc máy tính.

Lý Tuyết nằm trên đất một lúc mới tỉnh táo lại, bắt đầu khóc lóc gào thét.

Sắc mặt Triệu Nghiêm Minh tái nhợt, bò đến trước mặt tôi, lần nữa cầu xin: “Cho tôi một cơ hội, tôi đã rất khó khăn mới vào được công ty, tôi nợ rất nhiều, xin cô, Tứ tiểu thư, xin cô hãy nể tình chúng ta từng là người yêu, không không không, tôi căn bản không xứng làm người yêu của cô, cô nể tình chúng ta từng là bạn học, cho tôi một cơ hội nữa.”

Tôi cười khẩy: “Cơ hội là do tự mình tạo ra, cầu xin ai cũng vô ích, kết cục hôm nay là do anh gieo gió gặt bão!”

“Gieo gió gặp bão? Ha ha ha ha…” Lý Tuyết vừa nãy còn gào khóc, bây giờ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, cô ta nhìn tôi, vừa khóc vừa cười nói: “Nếu cô không sinh ra trong gia đình giàu có, cô nghĩ mình có thể đấu lại tôi sao? Bây giờ tôi có thể chịu thua, nhưng không phải vì cô giỏi hơn tôi, mà là do ông trời không có mắt, số phận không công bằng, không cho tôi một xuất thân tốt. Nếu không, dựa vào cô, tôi khinh!”

Tôi cười nhạt: “Tự mình tham lam hại người hại mình, trách gì trời trách gì số phận. Dù xuất thân thế nào, người không có tâm tốt, dù xuất thân có tốt đến đâu cũng không có kết cục tốt.”

Những người liên quan, đứng đầu là Lý Tuyết, đều bị cảnh sát bắt đi.

Với số tiền bọn họ phạm tội, đủ để Lý Tuyết ngồi tù suốt đời, nhốt cô ta vào tù là tốt, tránh để cô ta tiếp tục hại người.

Triệu Nghiêm Minh cũng bị bảo vệ lôi ra, như đang kéo một con ch.ó chết.

Tôi tin anh ta đang cực kì hối hận, nhưng đó là những gì anh ta tự chuốc lấy. Con đường chính đáng không đi, lại muốn tìm đường tắt, cuối cùng mất tất cả, còn nợ nần chồng chất, dù có hối hận đến chết, cũng chỉ có thể sám hối cả đời.

Tôi và Lý Chí Thành trở về nhà, ba mẹ và các anh trai đã tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng chúng tôi vì đã lập công lớn cho công ty.

Sau này, Triệu Nghiêm Minh lại tìm gặp tôi một lần nữa, nhưng bị Lý Chí Thành đánh cho gần chết, từ đó không dám xuất hiện thêm lần nào.

Anh ta mắc nợ vay nặng lãi, không cần tôi trả thù, những kẻ đó cũng sẽ không để anh ta yên ổn.

Tôi nghĩ: Ông trời có mắt, số phận cũng công bằng, Thiên Đạo luân hồi, trời xanh dung thứ cho ai?

(Hết)

 

Loading...