Vả Mặt Thiên Kim Giả Của Tổng Giám Đốc - Chương 2-3
Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:21:58
Lượt xem: 2,840
Chương 2
Tôi và bạn trai Triệu Nghiêm Minh vừa ngồi xuống quán ăn Quảng Đông dưới tòa nhà công ty.
Vương Lệ và mấy đồng nghiệp khác vây quanh Lý Tuyết, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, bọn họ cùng nhau bước vào quán ăn này.
Triệu Nghiêm Minh là người luôn lạnh nhạt với các cô gái khác, sau khi nhìn thấy bọn họ bước vào, anh ta bỗng đứng dậy, kéo ghế dưới một bàn gần đó ra, mỉm cười thân thiện với Lý Tuyết: “Lý Tuyết, ở đây có chỗ trống, mọi người ngồi đây đi.”
Lý Tuyết nở nụ cười ngọt ngào như hoa: “Cảm ơn đàn anh.”
Triệu Nghiêm Minh cũng mỉm cười dịu dàng: “Không có gì đâu.”
Tôi ngơ ngác nhìn Triệu Nghiêm Minh.
Lúc tôi đến, anh ta còn không giúp tôi kéo ghế.
Triệu Nghiêm Minh ngồi lại, ghé sát lại gần tôi, nhỏ giọng: “Lý Tuyết là con gái của tổng giám đốc công ty.”
Tôi nhíu mày: “Vậy thì sao?”
Tin đồn này lan nhanh thật.
Chỉ trong buổi sáng, cả Triệu Nghiêm Minh ở bộ phận kỹ thuật cũng biết rồi.
Triệu Nghiêm Minh: “Cô ấy có thế lực lớn như vậy, anh đối xử tốt với cô ấy một chút, có lợi cho cả anh và em.”
Anh ta còn oán trách tôi: “Em ở cùng ký túc xá với Lý Tuyết ba năm, chuyện lớn như vậy mà không nói với anh?”
Tôi không vui: “Nếu cô ta thực sự là con gái tổng giám đốc, em nói với anh thì có ích gì?”
Lúc này, món tôm hấp mà Lý Tuyết gọi đã được mang lên.
Triệu Nghiêm Minh một lần nữa đứng dậy, ghé sát tôi, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Em đúng là một cái đầu gỗ chỉ biết học tập.”
Sau đó, anh ta bỏ mặc bạn gái chính thức là tôi, chạy sang bàn bọn họ, tình nguyện bóc tôm cho Lý Tuyết.
Tôi nén cơn giận, gọi anh ta hai lần, nhưng anh ta không đáp.
Lý Tuyết nũng nịu nói: “Cảm ơn đàn anh, nhưng nhìn như Lâm Duyệt giận rồi, anh giúp em bóc tôm thật ra chẳng có gì đáng nói, nhưng nếu cô ấy giận, anh lại phải tốn công dỗ dành, em không muốn làm anh bị liên lụy, anh về đi.”
Triệu Nghiêm Minh còn muốn “chiến đấu”, nhưng bị mấy đồng nghiệp nam cũng muốn nịnh nọt khác chen lấn đẩy ra.
Khi Triệu Nghiêm Minh quay lại bàn, ánh mắt anh ta trông như muốn g.i.ế.c tôi.
Tôi không khỏi cười lạnh: “Triệu Nghiêm Minh, anh có bao giờ nghĩ, nếu cô ta không phải con gái tổng giám đốc công ty, hành vi chó l.i.ế.m nịnh nọt của anh hôm nay sẽ rất mất mặt không?”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Sắc mặt Triệu Nghiêm Minh càng thêm khó coi: “Anh nịnh nọt? Anh hư vinh? Anh có mất mặt cũng không bằng em được. Rõ ràng nghèo, mà còn đua đòi theo những người có tiền, mang túi LV hàng hiệu mấy vạn tệ, cũng không biết em đi con đường tắt nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-thien-kim-gia-cua-tong-giam-doc/chuong-2-3.html.]
Vì sự an toàn, quần áo và túi xách của tôi thường được gia đình thuê những nhà thiết kế nổi tiếng đặc biệt chế tác, không có logo. Chỉ có một lần, tôi sắp trễ giờ đến trường đại học, vội vàng cầm lấy cái túi LV mà mẹ tôi mua khi xem show thời trang rồi bỏ quên trên ghế sofa.
Không ngờ, Triệu Nghiêm Minh lại nhận ra.
Hóa ra, anh ta thường thể hiện mình ít quan tâm đến vật chất chỉ là giả vờ.
Bỗng chốc, sự ngưỡng mộ và yêu mến của tôi dành cho anh ta giảm sút nghiêm trọng.
Tôi lạnh lùng đứng dậy, rời đi, không còn tâm trạng tiếp tục ăn với anh ta.
Trước đây, tôi còn nghĩ anh ta là một người có tài, định giới thiệu anh ta cho ba tôi. Bây giờ, tôi thấy không cần thiết nữa.
Chương 3
Triệu Nghiêm Minh gọi điện cho tôi.
Tôi tưởng anh ta muốn xin lỗi, lập tức nghe máy.
Nhưng mà anh ta không xin lỗi, mà lại hỏi mượn tiền.
Tôi lập tức cúp máy.
Tan làm, anh ta đứng chờ tôi dưới tòa nhà văn phòng.
Anh ta kéo tôi đến một nơi không có ai, thân hình cao 1m8 cao ráo, vai rũ xuống, trông rất tội nghiệp: “Nhà anh thật sự đang có việc gấp, cần gấp 100.000 tệ.”
Tôi mắng anh ta: “Không phải anh có một người bạn là con gái tổng giám đốc sao? Đi mượn cô ta đi.”
Triệu Nghiêm Minh càng tỏ vẻ đáng thương: “Duyệt Duyệt, sao em không hiểu cho anh vậy chứ? Em nghĩ anh muốn nịnh nọt Lý Tuyết sao? Anh làm vậy cũng chỉ vì tương lai của chúng ta thôi, có thể kết bạn với con gái tổng giám đốc, chúng ta ở công ty sẽ thuận tiện hơn không phải sao? Duyệt Duyệt, chỉ em mới có thể giúp anh, nếu không, mẹ, mẹ anh sẽ không xong mất, nếu em cũng không có tiền, thì cái túi LV lần trước của em, em đưa anh, anh bán giúp em, chắc cũng đủ…”
Tôi đã gặp mẹ của Triệu Nghiêm Minh, một người phụ nữ nông thôn hiền lành chịu thương chịu khó, tôi có ấn tượng tốt với bà ấy, cũng vì bà ấy tốt tính, nên tôi mới nhìn Triệu Nghiêm Minh bằng ánh mắt tốt hơn.
Nghe anh ta nói mẹ cần tiền gấp, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói không cần anh ta bán túi, tôi sẽ đi mượn tiền, sau đó chuyển cho anh ta 100.000 tệ.
Một ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một cô bạn giàu có, nói rằng cô ấy thấy bạn trai đẹp trai của tôi mua một bộ váy phiên bản giới hạn mới tại cửa hàng của cô ấy.
Khi mua, anh ta nói với người bán hàng là mua làm quà Trung Thu cho bạn gái, hết 88,000 tệ.
Cô bạn gửi ảnh bộ váy đó cho tôi.
Nghe ra tôi không biết chuyện này, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Chà, không ngờ cậu bạn trai mặt lạnh của cậu lại lãng mạn như vậy đó, mua đúng cỡ của cậu, cậu cứ vờ như không biết và chuẩn bị nhận bất ngờ đi.”
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Triệu Nghiêm Minh luôn keo kiệt, 88,000 tệ với anh ta là số tiền lớn, tôi không thể ngờ rằng, anh ta dùng lý do mẹ có việc gấp để mượn tôi 100,000 tệ, để mua cho tôi quà Trung Thu trị giá 88,000 tệ.
Nhưng mà, đến ngày Trung Thu, Triệu Nghiêm Minh không tặng tôi dù chỉ một cây kim, nhưng tôi lại thấy bộ váy phiên bản giới hạn trị giá 88,000 tệ mặc trên người Lý Tuyết.