Vả Mặt Thiên Kim Giả Của Tổng Giám Đốc - Chương 9.2-10
Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:27:09
Lượt xem: 3,103
Đội trưởng đội vệ sĩ nhanh chóng nhìn thấy tôi, lập tức bước tới, cung kính chào hỏi.
Tôi và Lý Chí Thành gần như đồng thời giơ tay ngăn anh ấy lại.
Chúng tôi còn muốn xem kịch hay.
Lý Tuyết đã bắt đầu nổi cáu: “Này, tôi bảo các anh mở cửa xe, các anh điếc à? Các anh đi đâu vậy? Tôi không nói là để bọn họ ngồi xe của tôi!”
Tài xế và vệ sĩ đều ngơ ngác.
Tôi đẩy nhẹ Lý Chí Thành, ra hiệu anh ấy có thể ra tay.
Lý Chí Thành hiểu ý, bước tới, nhìn xuống Lý Tuyết, giọng đầy kiêu ngạo: “Những chiếc xe này…”
Lý Tuyết cắt ngang lời anh ba tôi: “Sao? Anh cũng muốn đi nhờ xe? Xin lỗi nhé, xe của tôi không có chỗ cho anh!”
Lý Chí Thành cười lạnh: “Bớt giả bộ trước mặt tôi đi, người nên cút là cô. Những chiếc xe này, tất cả đều là của nhà tôi.”
Lý Tuyết quay lại nhìn anh ấy, cười khinh bỉ: “Chỉ với anh? Ha, một thực tập sinh như anh cũng xứng sao?”
Cô ta tiếp tục thúc giục tài xế: “Mau mở cửa xe cho tôi, có nghe không? Nếu để anh tôi biết các anh dám làm lơ tôi, các anh sẽ không yên đâu!”
Không ai để ý đến cô ta.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Lý Tuyết phải không? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đây.” Lý Chí Thành giơ tay ra hiệu, tài xế lập tức mở cửa sau của chiếc Rolls-Royce, cúi đầu cung kính: “Tam thiếu gia, mời cậu lên xe.”
Lý Tuyết: “...”
Vương Lệ, Triệu Nghiêm Minh và những người khác: “???”
Lý Chí Thành: “Bây giờ nhìn rõ rồi chứ? Nhìn rõ rồi thì cút qua một bên!”
Lý Tuyết không dám tin vào mắt mình.
Cô ta không quan tâm đến sự xấu hổ nữa.
Cô ta cầm điện thoại, chạy đến góc khuất không có người để gọi điện.
Tôi lén đi theo, mở điện thoại ra ghi âm.
Nghe thấy cô ta gọi đối phương là anh Hà, rồi hỏi về việc xe cộ.
Không biết đối phương đã nói gì.
Lý Tuyết đột nhiên lớn tiếng: “Không có xe sao? Anh không cho tôi xe thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã hứa với đồng nghiệp rồi mà.”
“Không có Rolls-Royce? Vậy anh thuê cho tôi vài chiếc Bentley, Maybach hoặc xe thể thao cũng được, nhanh lên được không? Nếu không, tôi mất mặt c.h.ế.t mất, anh Hà.”
“Xe thể thao cũng không có? Vậy thì Mercedes, BMW cũng được mà? … Cũng không được, vậy tôi phải làm sao? Anh Hà, anh nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ mất mặt, tôi không chắc là sẽ không tung những thứ của anh lên mạng nội bộ công ty đâu!”
Sau khi nghe những lời vừa cầu xin vừa đe dọa này của Lý Tuyết, đối phương cũng đột nhiên lớn tiếng: “Con đĩ này, mày còn dám đe dọa tao? Có biết để lấy được vé của nhị thiếu gia tao đã tốn bao nhiêu tiền, tìm bao nhiêu mối quan hệ không? Phải trả giá gấp trăm lần mới lấy được một vé, còn muốn tao chuẩn bị cho mày mười chiếc xe sang, mẹ nó! Muốn chơi tao đúng không? Được thôi! Mày cứ tung ra đi! Nếu tao bị mất mặt ở công ty, đm mày cũng xong đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-thien-kim-gia-cua-tong-giam-doc/chuong-9-2-10.html.]
Đối phương cúp điện thoại.
Lý Tuyết tức giận đến mức run rẩy.
Tôi gửi bản ghi âm cho trợ lý của ba tôi để điều tra…
Chương 10
Lý Tuyết quay lại, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, giải thích với đồng nghiệp rằng gia đình không muốn cô ta thực tập, nhưng cô ta nhất quyết muốn chứng minh thực lực, nên tạm thời xích mích với gia đình.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vương Lệ cẩn thận hỏi: “Vậy buổi biểu diễn của anh Chí Thánh, chúng ta còn đi được không?”
Mọi người đều nhìn Lý Tuyết với ánh mắt mong chờ.
Lý Tuyết thẹn quá hóa giận, hét lên: “Tôi đã nói là cãi nhau rồi, không có xe, còn đi xem biểu diễn gì chứ? Nhà tôi ép tôi phải về nhà ngay lập tức.”
Những đồng nghiệp thất vọng thở dài.
Lý Chí Thành vẫn luôn bực tức với Lý Tuyết, nắm bắt cơ hội này để xả giận.
Anh ấy kiêu ngạo lên giọng: “Lý Chí Thánh là bạn của tôi, vé tôi đưa cho Duyệt Duyệt trước đây là do tôi xin từ anh ấy. Nếu ai muốn đi, chỉ cần chân thành gọi Duyệt Duyệt một tiếng 'chị', tôi sẽ mặt dày đi xin thêm vài vé, còn có thể đi xe cùng chúng tôi.”
Đều là nhân viên của công ty nhà mình, coi như ban phúc lợi.
Một đám đồng nghiệp vừa rồi còn vô cùng thất vọng, ngay lập tức phấn khích lao đến vây quanh tôi, liên tục gọi: “Chị, chị Duyệt, chị yêu quý.”
Tôi: “...”
Màn này của anh ba thực sự rất ấn tượng.
Lý Chí Thành hài lòng vung tay: “Tất cả lên xe!”
Triệu Nghiêm Minh không di chuyển, anh ta nhìn tôi, ánh mắt và gương mặt đều xanh mét.
Sắc mặt Lý Tuyết vô cùng khó coi, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến run rẩy.
Vương Lệ do dự, thấy mọi người đều lên những chiếc siêu xe sang trọng mà cô ta ao ước, cô ta cắn răng, chạy đến, cúi đầu trước tôi, mặt đỏ như m.á.u heo, giọng khàn khàn gọi: “Chị…”
Chưa kịp nói hết, Lý Tuyết tức giận hét chói tai: “Vương Lệ, cô điên rồi à!”
Vương Lệ run rẩy, nở một nụ cười gượng gạo với Lý Tuyết, rồi quay lại tiếp tục gọi tôi là chị.
Tôi ngắt lời cô ta: “Tôi không dám nhận.”
Lý Chí Thành bước đến, ôm tôi, dẫn tôi đến bên chiếc Rolls-Royce, để tôi lên xe, sau đó quay đầu nhìn Vương Lệ, kiêu ngạo nói: “Người khác gọi Duyệt Duyệt là chị thì được đi xem biểu diễn, được ngồi xe đẹp, còn cô dù có gọi thế nào, tôi cũng không cho.”
Gương mặt của Vương Lệ đen lại, khó coi chẳng khác nào Lý Tuyết.
Đoàn xe của chúng tôi rời đi, để lại Lý Tuyết, Triệu Nghiêm Minh và Vương Lệ đứng đó.
Qua gương chiếu hậu, tôi có thể thấy rõ ba người họ siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức run rẩy, ngũ quan cũng méo mó đến biến dạng.