Vả mặt thiên kim giả - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-05 01:09:23
Lượt xem: 102
Hôm đó tôi trang điểm, thay quần áo, đi gặp cô ta.
“Phương Viện, cô biết cái gì gọi là hai bàn tay trắng không? Bây giờ cô đã hài lòng với mọi thứ hiện tại chưa?"
Nhìn thấy tôi, Phương Viện điên cuồng chửi bới.
Nhưng tôi không thèm để ý, chỉ có kẻ thua cuộc ở dưới tình huống vô lực xoay chuyển trời đất, mới có thể như vậy, bởi vì cô ta không thể làm gì khác ngoài điều này.
“Tôi sẽ kế thừa tập đoàn Phương thị, đây là chuyện cô sợ nhất, nhưng cô xem, nó sắp thành hiện thực rồi.”
Tiếng chửi rủa của Phương Viện càng bén nhọn.Tôi lại hài lòng rời khỏi nơi này.
Ông nội bắt đầu điều trị.
Lúc này tôi mới biết, một năm trước ông đã được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
Thời gian của ông sắp hết rồi.
Vì không để cho người ta phát hiện, ông uống thuốc đều luôn cẩn thận đề phòng, đến bây giờ, mới tiếp nhận một loạt trị liệu.
Dù vậy, trong giai đoạn đầu điều trị, ông vẫn ở lại công ty.
Ông cảm thấy nhẹ nhõm vì có tôi nhưng vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn cho đến khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là, ông đem tất cả cổ phần của mình đều cho tôi.
Tính cách của ông chính là như vậy, nếu quyết định đem công ty giao cho tôi, cũng sẽ không do dự, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Điều duy nhất ông lo lắng chính là chuyển nhượng cổ phần chậm sẽ khiến cho những người khác tranh đoạt, khiến cho tập đoàn Phương thị chia năm xẻ bảy.
“Diệp Đàn, con có hận ta không?”
Sau một lần hóa trị, ông nội đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một chút, mới phản ứng được ông đang nói cái gì.
Tôi biết ông muốn nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/va-mat-thien-kim-gia/chuong-19.html.]
Phương Viện hận tôi cũng có liên quan đến ông.
Ban đầu, Phương Viện để cho bạn học trong trường bắt nạt tôi, để cho ba mẹ nuôi quấy rầy tôi, cố ý tiết lộ cho tôi tất cả những gì cô ta có, nhưng chỉ có vậy thôi.
Ông nội đưa tôi đi, một lần chính là hai tháng, điều đó khiến cô ta thực sự sợ hãi.
Trước khi phát hiện thân phận thật của mình, cô ta vẫn cho rằng mình là người thừa kế Phương gia, nhưng tôi đã xuất hiện.
Không giống với trọng "tình cảm" của ba mẹ, ông nội trọng huyết thống, trọng năng lực.
Ba có huyết thống, không có năng lực, cô ta nếu cũng là có huyết thống không có năng lực thì cô ta cũng không đến mức sợ hãi như vậy, nhưng cô ta là vừa không có huyết thống cũng không có năng lực.
Dưới sự khủng hoảng và sợ hãi như vậy, cô ta mới có một loạt hành vi tiếp theo, cùng với cái c.h.ế.t giả cuối cùng.
Cô ta đang cố ép tôi đi.
Đáng tiếc là thất bại.
Hiện giờ, tôi nhìn ông nội trên giường bệnh, chậm rãi lắc đầu.
“Không hận.”
Tôi không nói dối, câu này là sự thật.
Tôi biết dụng ý của ông, ông muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được người thừa kế thích hợp.
Vì vậy, ông đã làm những điều đó và đẩy nhanh mọi thứ.
"Diệp Đàn, ta đã hỏi con, nếu ta giao công ty cho con, con có nguyện ý vì công ty mà trả giá tất cả, con còn nhớ đáp án của mình không?"
Ông nội nói điều này một cách khó khăn.
“Tất cả mọi thứ của con."
Tôi lặp lại câu trả lời ngày hôm đó.
Ông hài lòng.