Vạch trần bộ mặt thật của chị dâu sau lớp vỏ chính nghĩa - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:20:00
Lượt xem: 3,521
3
Tôi đưa tay đỡ Phương Oánh rồi nắm chặt đôi bàn tay lạnh giá của cậu ấy: "Đừng sợ."
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Tuyết: "Ai cũng biết hoàn cảnh gia đình của Phương Oánh không được tốt. Cô à, nếu cô đã thích làm người tốt đến vậy thì làm đến cùng đi. Chi bằng cô giúp đỡ Phương Oánh một chút, mỗi tháng trích một phần lương ra đưa cho cậu ấy."
Tô Ánh Tuyết là một người theo chủ nghĩa lợi ích là tất cả.
Một khi lợi ích của chị ta bị đụng chạm thì chính nghĩa chẳng là cái thá gì.
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Ánh Tuyết lập tức thay đổi.
Chị ta còn chưa kịp nói gì thì cả lớp đã hùa theo tôi.
"Cô ơi, ai cũng biết Phương Oánh là học sinh nghèo, cô tốt như vậy thì chắc chắn sẽ không thể làm ngơ đâu đúng không ạ?"
"Cô ơi, thành tích của Phương Oánh rất tốt, nếu cô hỗ trợcậu ấy thì sau này nhất định sẽ được đền đáp đó ạ!"
"Mấy cậu cứ phí lời, nhìn là biết cô giáo Tô rất giàu rồi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm ngơ đâu."
Mọi người đều nhìn Tô Ánh Tuyết bằng con mắt đầy mong đợi.
Chị ta có hơi khó xử, nụ cười cũng khựng lại.
Cuối cùng, Tô Ánh Tuyết lúng túng ho một tiếng: "Tôi mới nhận cái lớp này được vài ngày thôi mà? Đợi đến khi nào tôi có lương rồi tính."
Tôi lập tức vỗ tay, lớn tiếng reo: "Cô ơi, cô thật là cao cả, vừa nhận lương cái là hỗ trợ cho Phương Oánh luôn."
Sắc mặt của Tô Ánh Tuyết thay đổi liên tục.
Đối diện với sự tán dương của học sinh, chị ta chỉ có thể gượng cười.
Chẳng mấy chốc, cả trường đều biết rằng Tô Ánh Tuyết trong ngày dạy đầu tiên đã lấy lương để hỗ trợ học sinh.
Vì vậy, có rất nhiều học sinh nghèo trong trường bắt đầu tìm đến Tô Ánh Tuyết.
Họ đều muốn được chị ta hỗ trợ.
"Cô ơi, ba em say rượu, mẹ em ra quầy hàng còn bị quản lý đô thị đuổi đi, cô có thể hỗ trợ em không?"
"Sao Phương Oánh được hỗ trợ mà em lại không ạ?"
Trước khi ba mẹ Phương Oánh gặp chuyện, hoàn cảnh gia đình cậu ấy cũng chỉ tạm ổn.
Nhưng từ khi hai người họ bệnh nặng, tiền bạc như thể một cái hố không đáy, không thể ngừng chi tiêu.
Giờ đây, Tô Ánh Tuyết tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mỉm cười tạm thời đồng ý.
Sự chính nghĩa của chị ta rất nhanh đã được hiệu trưởng biết đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vach-tran-bo-mat-that-cua-chi-dau-sau-lop-vo-chinh-nghia/2.html.]
Trong lễ chào cờ của trường, hiệu trưởng công khai tuyên dương Tô Ánh Tuyết.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
"Mọi người đều phải học tập cô giáo Tô, đây là phẩm chất biết đặt mình vào hoàn cảnh của học sinh mà thầy cô nào cũng nên học tập!"
Lời nói vừa dứt, không ít người bắt đầu vỗ tay.
Tô Ánh Tuyết được ca tụng lên tận trời xanh, dần dần chị ta cũng trở nên tự đắc.
4
Tô Ánh Tuyết bước lên sân khấu, nghiêm nghị nói: "Đây là những việc tôi nên làm, chính nghĩa và sự vô tư là trách nhiệm của một giáo viên. Tôi sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ cho Phương Oánh đến khi em ấy thi đại học, mọi người nhớ lấy tôi làm gương."
Trước toàn thể học sinh trong trường, chị ta mạnh dạn tuyên bố mà không chút do dự.
Tô Ánh Tuyết thích nhất là được người khác tôn vinh, càng được tôn vinh, chị ấy càng quên mất bản thân mình là ai.
Tôi nhớ ở kiếp trước, Tô Ánh Tuyết đã đứng ra đòi công lý, chống lại bạo lực học đường.
Chị ta còn cố tình thêm mắm thêm muối vào mâu thuẫn giữa các học sinh, vì vậy xảy ra những vụ việc bắt nạt.
Sau đó, Tô Ánh Tuyết bước ra như một người hùng và giải quyết vấn đề, chị ta cũng không quên bảo vệ những học sinh bị bắt nạt.
Nhưng điều duy nhất Tô Ánh Tuyết không phản đối chính là việc học sinh yêu sớm, thậm chí còn giơ hai tay ủng hộ.
Đây chính là điểm yếu của chị ta, cũng là vấn đề nghiêm trọng nhất!
Vì vậy, ngay khi mọi người đang tôn vinh Tô Ánh Tuyết một cách điên cuồng.
Có một học sinh đã chủ động tìm đến chị ta: "Cô ơi, em muốn báo cáo, gần đây em phát hiện có cặp đôi lén lút yêu nhau bên ngoài trường."
Tình cờ lúc đó tôi đang trao đổi bài với một giáo viên khác nên vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Không chỉ tôi nghe thấy, mà các giáo viên và học sinh khác trong phòng cũng nghe thấy.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói: "Tôi tôn trọng họ, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, tình yêu đích thực là vô giá!"
Chị ta mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc: "Các em nhìn tôi và chồng chưa cưới của tôi mà xem, chúng tôi yêu nhau từ lúc còn đi học mà tôi vẫn học tốt và thi đậu vào trường đại top đầu đó thôi."
Lời nói của Tô Ánh Tuyết khiến cho mọi người trong phòng im lặng.
Ai cũng đều nhìn về phía chị ta.
Tô Ánh Tuyết nhận ra có điều không ổn nên vội vàng sửa lời: "Dù tư tưởng của tôi có thoáng nhưng yêu đương vẫn có thể làm ảnh hưởng đến việc học, học tập mới là điều quan trọng nhất."
Dù vậy, lý thuyết "tự do yêu đương, tình yêu vô giá" của chị ta vẫn lan truyền đến toàn bộ học sinh trong trường.
Bây giờ, Tô Ánh Tuyết đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, mọi hành động của chị ta đều được học sinh chú ý.
Và thế là, lý thuyết của Tô Ánh Tuyết được tất cả học sinh tôn vinh.