Ván cờ thứ hai - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:45:24
Lượt xem: 90
Nhan Tu hoàn toàn không để ý đến cô ta, tiến thẳng về phía tôi.
Hai gã đàn ông nhìn thấy tình hình này thì ngơ ngác, hỏi Nhan Nghệ, "Cô em, thằng này là ai, có cần bọn anh đánh nó không?"
Nhan Nghệ hét lên, "Cút! Tất cả cút hết đi!"
Hai gã đàn ông chửi thề rồi tức giận bỏ đi.
Nhan Tu cởi áo khoác choàng lên người tôi, cõng tôi ra khỏi ngõ.
Nhan Nghệ ở phía sau vừa khóc vừa gọi tên anh ta, nhưng anh ta không ngoảnh lại.
Trước khi lên xe, tôi nhìn cô ta một cái.
Nhan Nghệ đang khóc lóc đột nhiên ngẩn người.
Rồi cô ta điên cuồng hét lên với tôi, "Giản Hoan, mày cố ý!"
Tôi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Đúng, tôi cố ý.
Khi cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi không bỏ qua cảm giác đó, mà lựa chọn tương kế tựu kế.
Trong lúc thuận theo cô ta, làm cô ta tưởng rằng tôi đã rơi vào bẫy, tôi đã chia sẻ vị trí hiện tại với Nhan Tu, nhờ anh ta đến đón tôi.
Vì vậy, Nhan Tu đã kịp thời đến và chứng kiến hành vi độc ác của Nhan Nghệ.
Lần này, Nhan Nghệ dù thế nào cũng phải rời khỏi nhà họ Nhan.
Nhan Tu đưa tôi đi kiểm tra toàn bộ cơ thể, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới đưa tôi về nhà.
Về đến nhà đã gần nửa đêm.
nhan Tu vẫn kiên quyết gọi bố mẹ ra phòng khách mở một cuộc họp nhỏ.
Anh ấy không hề để ý đến việc NhN Nghệ đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong ngõ hôm nay.
"Nếu con không kịp thời tìm thấy Giản Hoan, chắc con bé đã bị…”
Nhan Tu nghiến chặt răng, tức giận nói ra những lời này.
Trà Sữa Tiên Sinh
Bộ quần áo rách nát của tôi vẫn chưa kịp thay, bằng chứng rõ ràng nhất bày ra trước mắt họ.
Phòng khách rơi vào im lặng kéo dài.
Nếu như trước đây, họ chắc chắn sẽ đứng về phía Nhan Nghệ vô điều kiện, bắt tôi phải tha thứ cho cô ta.
Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.
Sau một thời gian sống chung, họ đã dần chấp nhận tôi vào gia đình này, thực sự coi tôi như con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-co-thu-hai/chuong-19.html.]
Tiếng thổn thức của mẹ dần vang lên, "Đều là con gái của mẹ, Tiểu Nghệ, tại sao con lại làm như vậy."
Nhan Nghệ đổ gục từ ghế sofa xuống, quỳ trước mặt mẹ, "Mẹ, con biết lỗi rồi... con chỉ sợ, sợ rằng mẹ sẽ đuổi con đi, nên con mới làm vậy..."
Cô ta khóc không ngừng.
Mẹ quay mặt đi, không để ý đến cô ta.
Nhan Nghệ lại quỳ đến trước mặt ba, vừa khóc vừa cầu xin, "Ba, con thật sự biết lỗi rồi, ba tha thứ cho con được không?"
Ba đã tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng dữ dội, đập mạnh lên bàn trà, "Sao mày có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy!"
Nhan Nghệ sợ đến run rẩy, mặt mày tái nhợt, nước mắt rơi lã chã.
"Giản Hoan mới là nạn nhân, chúng ta không ai có quyền thay con bé quyết định." Nhan Tu mặt không biểu cảm nói, "Việc này giải quyết thế nào, do Giản Hoan quyết định."
Cả nhà đều nhìn về phía tôi.
Tôi nói, "Con sẽ không tha thứ cho cô ta."
Tôi lấy điện thoại ra, gửi tất cả bằng chứng video vào nhóm gia đình.
"Đây là khi cô ta cố tình vu oan con bắt nạt cô ta, con đã quay lại."
"Đây là khi cô ta lén bỏ đinh vào giày con, con cũng đã quay lại."
"Đây là bằng chứng khi cô ta bỏ quỹ lớp ở cửa hàng, nhưng lại vu khống con là kẻ trộm."
"Nhan Nghệ chưa bao giờ chấp nhận con, cô ta luôn muốn con tôi đi."
Nhan Nghệ hoàn toàn mất bình tĩnh, lao tới định cào nát mặt tôi.
"Là mày, mày đã tính toán từ trước! Mày muốn tao phải đi!"
"Nhan Nghệ!"
"Tiểu Nghệ!"
"Mày còn muốn gây rối đến bao giờ!"
Ba người đồng thời lao tới giữ chặt Nhan Nghệ.
Trò hề kết thúc.
Sáng hôm sau, cả nhà đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.
Bao gồm cả Nhan Nghệ.
Nhưng cô ta trông rất tiều tụy, ngồi phờ phạc, không còn chút tinh thần nào. Trà Sữa Tiên Sinh
Khi tôi ngồi xuống, ba lên tiếng, "Sau kỳ thi đại học, chúng ra sẽ đưa Nhan Nghệ đi."