VẪN CÒN CHÚT HƠI ẤM - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-09-25 23:44:52
Lượt xem: 1,044
9
Tôi nhìn thấy người yêu thời trẻ của mình, nhưng lại không thể nhớ nổi tên của anh ta.
Trong lễ cưới, anh ta đã nói: "Thanh Du, anh chỉ yêu một mình em."
Nhưng tại sao cuối cùng anh ta lại nuốt lời?
Thời gian trôi đi, tôi thấy anh ta nhìn vào bụng tôi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
"Chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, em không thật sự nghĩ rằng nó là thật chứ."
Phải không?
Thì ra, tất cả chỉ có mình tôi là thật lòng.
...
Bên tai lại vang lên những âm thanh ồn ào.
"Mau chuẩn bị cho ca rửa dạ dày! Nhanh lên!"
"Đã chuẩn bị xong rồi!"
Ồn ào quá, tôi không muốn nghe thấy những âm thanh đó.
Tôi cau mày, muốn hét lên rằng đừng cho tôi rửa dạ dày.
Nhưng miệng tôi không thể thốt lên lời.
Đúng lúc đó, bên tai tôi vang lên một giọng nói mơ hồ.
"Thanh Du, em muốn ngủ phải không? Nếu muốn ngủ, cứ ngủ đi, anh sẽ không ngăn cản em nữa."
Tôi khẽ cử động ngón tay.
Tôi cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi.
"Thanh Du, kiếp này là anh có lỗi với em. Em hãy quên anh đi, quên hết tất cả. Nếu có kiếp sau, em sẽ không nhớ đến anh nữa. Kiếp sau anh cũng sẽ không tìm em, không làm phiền em nữa.
"Ngủ đi, Thanh Du. Anh sẽ nói với các con, là chúng ta có lỗi với em.
"Đến giờ anh mới nhận ra tình cảm của mình, nhưng thật sự đã quá muộn.
"Ngủ ngon nhé, vợ yêu. Cả đời này anh chưa bao giờ gọi em như thế, lần cuối cùng rồi, để anh gọi em một tiếng như vậy."
Ngủ ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-con-chut-hoi-am/chuong-9.html.]
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
—--
Người ta nói sau khi c//hế//t, linh hồn sẽ trôi dạt trên nhân gian trong bảy ngày.
Tôi mơ màng nhìn vào cơ thể mình, hình như tôi đã c//hế//t rồi.
Tôi là ai? Tại sao tôi lại c//hế//t? Tôi sẽ đi đâu?
Tôi bước đi vô định trên đường phố, không có người sống nào có thể nhìn thấy sự tồn tại của tôi.
Thỉnh thoảng tôi gặp những linh hồn khác, dường như họ đều có ký ức.
"Ôi chao, con gái cô khóc thương cô biết bao, thật sự không nỡ rời xa cô."
“Con người mà, cứ tiếc nuối làm gì. Tôi cũng đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, cũng coi như đã sống đủ, giờ ra đi cũng là chuyện tự nhiên. Chỉ có điều con gái tôi là nhà khoa học, chẳng tin vào mấy chuyện tâm linh, tôi sợ sau này nó không đốt tiền giấy cho tôi, ở dưới đó chắc tôi sẽ nghèo rớt mồng tơi mất thôi.”
“Bà c//hế//t vì sao thế? Tôi thấy bà mới ngoài ba mươi thôi mà.”
“Bị chồng gi//ết đấy, nhưng hắn cũng không yên thân đâu. Linh hồn tôi mạnh lắm, đêm nay tôi sẽ tìm hắn đòi mạng!”
Mấy linh hồn ấy ríu rít trò chuyện, không biết ai đó chợt chú ý đến tôi.
“Chúng ta có người mới đến.”
“Người mới à, chị c//hế//t như thế nào vậy?”
Tôi thành thật đáp: “Tôi không nhớ nữa.”
“Thế còn gia đình của chị? Sao chị không về thăm gia đình?”
Tôi lại nói: “Tôi không nhớ mình có gia đình nào cả.”
“Chà, trước khi c//hế//t chị bị mất trí nhớ à? Như vậy không ổn đâu. Trước khi linh hồn tan biến, chị nên đi xem con cái của mình, nếu không sẽ hối tiếc đấy.” Một linh hồn gọi tất cả tụ tập lại, “Nào, mọi người giúp chị ấy tìm con cái đi!”
“Nhưng biết tìm ở đâu đây?”
Một linh hồn reo lên: “A, tôi nhận ra chị ấy! Chị ấy từng lên báo!”
“Là người nổi tiếng sao?”
“Đúng vậy, chị ấy là bà chủ nhà họ Sở ở Nam Thành. Tôi ấn tượng lắm vì chị ấy đẹp lắm, không thua gì các ngôi sao đâu, haha.”
“Thế còn chờ gì nữa, chị mau quay lại xem chồng con đi!”