Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vận Mệnh Của Bạn Nằm Trong Tay Bạn - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:31:48
Lượt xem: 1,742

“Anh Cố… Anh…” Nước mắt của nữ chính như vòi nước, nói là chảy ngay, “Gần đây anh lạnh nhạt với em là vì cô ta quấn lấy anh, đúng không?”

“Không phải, cô có bị gì không? Cô nhìn bằng mắt nào thấy tôi quấn lấy anh ta?”

“Nếu không phải cô thì là ai? Trước đây cô quấn lấy Lệ Trạch Hành, giờ lại tìm đến anh Cố…” Tiêu Bạch Liên mắt ngấn lệ.

“Tôi quấn lấy ai thì liên quan gì đến cô? Lo mà chăm sóc bản thân đi, chồng cô bị người ta kéo đi rồi, vậy mà cô còn có tâm trạng đi tìm người đàn ông khác.” Đến lúc này mà cô ta vẫn còn nghĩ đến việc tìm nam phụ làm dự phòng, đúng là nữ chính đích thực của thể loại bạch liên hoa.

Tiêu Bạch Liên định phản bác, nhưng bị bác sĩ Cố ngắt lời,

“Tiêu Bạch Liên, cô cũng đã kết hôn rồi, suốt ngày tìm tôi, nhỡ ai thấy gây hiểu lầm sẽ không hay. Từ giờ chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Bác sĩ Cố nói xong thì quay lưng bỏ đi. Tiêu Bạch Liên sững sờ một lát, rồi vội vàng đuổi theo.

Tôi tặc lưỡi cảm thán, giờ đây mọi thứ phát triển đến mức có lẽ chính tác giả cũng không nhận ra nữa, tôi nhanh chóng trở lại tìm Lệ Trạch Hành để về nhà ăn cơm.

Trong thời gian sau đó, tôi nghe được nhiều chuyện, chẳng hạn như Lệ Ngạo Thiên dẫn Tiêu Bạch Liên đến đồn cảnh sát, yêu cầu nghiêm trị chị bán bánh kẹp trứng, đòi tống chị ta vào tù. Cảnh sát cho biết đây là một vụ việc dân sự, cùng lắm là đền tiền và bị tạm giữ, không đến mức bị tống giam.

Thế là Lệ Ngạo Thiên lại ra tuyên ngôn của một tổng tài bá đạo, và lại bị lôi ra khỏi đồn cảnh sát.

Trong lúc tôi đang đi xuống tìm đồ ăn, vừa cầm điện thoại nhắn tin tán gẫu với Lệ Trạch Hành về tin đồn mới nhất của Lệ Ngạo Thiên, thì đột nhiên bị ai đó chặn đường.

“Cô là?” Tôi ngập ngừng nhìn người phụ nữ trước mặt, trông tuổi tác cũng xấp xỉ tôi.

“Ai da, là tôi đây!” Người phụ nữ đeo khẩu trang, làm mấy động tác đánh trứng.

“Chị bán bánh kẹp trứng! Sao chị trẻ thế?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tôi vốn dĩ bằng tuổi cô mà, có thời gian không? Đi nói chuyện với tôi chút nhé?” Thế là tôi và chị ta đến một quán cà phê ngồi xuống.

“Tôi tên là Lộ Lộ, gia đình làm trong ngành nhà hàng, cũng có tiếng trên toàn quốc.” Người phụ nữ cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-menh-cua-ban-nam-trong-tay-ban/chuong-14.html.]

“Vậy sao cô lại bán bánh kẹp trứng?”

“Chỉ vì hôm đó Tiêu Bạch Liên mặc một chiếc váy rất rẻ tiền đến bữa tiệc. Tôi trêu cô ta vài câu, thế là nhà tôi phá sản.” Lộ Lộ giọng có chút bực bội, “Tôi thật không hiểu, gia đình tôi làm kinh doanh lớn như thế, dù không bằng tập đoàn Ngạo Thiên, cũng không đến mức dễ dàng phá sản vậy chứ! Chỉ ba ngày, tôi từ tiểu thư nhà giàu biến thành con nợ nghèo rớt mồng tơi.”

“Xin hỏi họ của chị là gì?”

“Tôi họ Vương.” Hay thật, thám tử đây rồi, đúng là họ “Vương” này xui xẻo rồi.

“Tôi rất hối hận, vì mấy câu nói của tôi đã hại bố mẹ và anh trai thành ra thế này.” Lộ Lộ nói, nghẹn ngào, tôi đưa cho cô ta tờ giấy lau, an ủi: “Không phải lỗi của cô, lúc đó chắc do cô không kiểm soát được.”

“Không kiểm soát? Tôi kiểm soát rất tốt đấy chứ. Cô không biết chiếc váy đó của Tiêu Bạch Liên xấu thế nào đâu, trắng toát như đi tang vậy.” Lộ Lộ tỏ vẻ rất khó chịu.

Tôi thu lại tờ giấy, hiểu rồi, không phải bị kiểm soát, mà đơn giản là không có văn hóa.

“Tôi trêu cô ta, cô ta cũng có thể trêu lại. Cùng lắm là tát tôi hai cái cũng được, có nhất thiết phải làm gia đình tôi phá sản không?”

Nghe vậy, tôi vội vàng an ủi, “Không sao đâu, cô nghĩ thoáng chút đi, chồng tôi cũng phá sản đấy. Giờ cũng sống rất ổn mà.”

“Nhà cô và nhà tôi làm sao mà so được? Cô thì tạm thời thôi, với bản lĩnh của Lệ Trạch Hành, khôi phục sự nghiệp chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi thì không may mắn như cô.” Lộ Lộ lại bắt đầu rưng rưng, “Khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, vậy mà cảnh sát lại tịch thu xe bánh kẹp của tôi.”

Giờ thì tôi cũng rưng rưng theo, chiếc bánh kẹp trứng của tôi, ngon lành và thơm phức!

“Cơ mà cô không phải cố ý tông vào Tiêu Bạch Liên đấy chứ?” Nhớ đến những lời bác sĩ Cố nói ở bệnh viện về việc muốn trả thù, Lộ Lộ cũng có ý định trả thù chứ?

“Thật sự không phải! Tôi tông cô ta làm gì, tôi tránh cô ta còn không kịp. Tôi chủ yếu là đến tìm cô.” Lộ Lộ vội vàng phủ nhận.

“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” Tôi rất bối rối.

“Thì là… Tôi chủ yếu muốn tìm chồng cô, nhưng tôi không dám đến gần anh ấy. Thấy cô thích ăn bánh kẹp trứng của tôi, nên tôi đẩy xe bánh theo cô vài lần.” Lộ Lộ có chút chột dạ.

“Tìm chồng tôi làm gì?” Không lẽ cô ta cũng như tôi, nhắm vào sắc đẹp của chồng tôi?

Loading...