Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vận Mệnh Của Bạn Nằm Trong Tay Bạn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:31:29
Lượt xem: 1,341

Khi đi nửa vòng quanh bệnh viện, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc ở góc hành lang.

Váy trắng, giày cao gót, mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức. Đây… chẳng phải là nữ chính Tiêu Bạch Liên sao? Cô ta làm gì ở đây?

Tôi lén tiến lại gần vài bước, nấp sau bụi cây quan sát.

Chỉ thấy Tiêu Bạch Liên khóc nức nở lao vào lòng một người đàn ông. Nhìn kỹ lại người đàn ông đó, ôi trời, chẳng phải là bác sĩ Cố sao!

Chỉ thấy Tiêu Bạch Liên khóc lóc tựa vào n.g.ự.c bác sĩ Cố, bác sĩ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ta.

Khoan đã! Tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Họ Cố, là bác sĩ, khí chất ôn hòa, diện mạo tuấn tú. Đây chẳng phải là mẫu nhân vật nam phụ si tình điển hình sao!

Sai lầm, sai lầm rồi! Một độc giả ngôn tình Mary Sue kỳ cựu như tôi, vậy mà bây giờ mới nhận ra điều này.

Tôi tặc lưỡi tiếc nuối trong lòng, bác sĩ Cố đúng là một người tốt. Sao lại rơi vào vai trò của một người luôn phải chờ đợi trong vô vọng như thế này cơ chứ!

Khi đang cảm thán, tôi bỗng thoáng thấy nét mặt của bác sĩ Cố có chút u ám trong khi Tiêu Bạch Liên không nhìn thấy.

Chỉ trong nháy mắt, bác sĩ lại trở về vẻ mặt dịu dàng đầy thương xót.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Có lẽ tôi nhìn nhầm thôi, làm sao một nam phụ hiền lành lại có cảm xúc tiêu cực với nữ chính được chứ?

Nhìn họ dường như sắp kết thúc cuộc trò chuyện, tôi lặng lẽ quay người, trở lại văn phòng của bác sĩ Cố, giả vờ như mình đã đợi ở đó từ lâu.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bác sĩ Cố trở về.

“Xin lỗi cô Nguyễn, đã để cô đợi lâu.” Bác sĩ Cố vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lễ độ nói.

“Không sao, tôi cũng mới đến thôi.” Xem được màn kịch hay thế này, đợi bao lâu cũng chẳng sao.

Ra khỏi bệnh viện, tôi mang hộp cơm đi thẳng đến công ty của Lệ Trạch Hành.

“Chồng ơi, đói không! Hôm nay em đích thân vào bếp...” Vừa mở cửa văn phòng, tôi đã hào hứng giới thiệu thành quả lao động của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-menh-cua-ban-nam-trong-tay-ban/chuong-6.html.]

Nhưng không ngờ, văn phòng của Lệ Trạch Hành đang có rất nhiều người đang họp.

Xin lỗi, tôi ngay lập tức muốn thu dọn hành lý và rời khỏi thành phố này.

Tôi ngượng ngùng muốn rút lui, nhưng không thể thoát được, vì người bạn thân của Lệ Trạch Hành đã gọi tôi lại.

“Này, chị dâu đừng đi, Trạch Hành đợi chị nãy giờ rồi.” Người bạn thân này tên là Sở Hoàn, tính cách hướng ngoại, thoải mái và phóng khoáng. Anh ta có chút phong thái của một kẻ lãng tử, nhưng là người rất tốt, cũng là bạn thân duy nhất của Lệ Trạch Hành, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

“Thôi được rồi, mọi người ra ngoài trước đi. Đừng làm phiền Lệ tổng nữa, thật không biết điều.” Sở Hoàn đuổi hết nhân viên ra khỏi văn phòng, sau đó thoải mái ngồi phịch xuống ghế sofa, không có ý định rời đi.

“Còn cậu? Sự tế nhị của cậu đi đâu rồi?” Lệ Trạch Hành gấp tài liệu lại, lên tiếng trách móc.

Sở Hoàn dựa lưng vào ghế sofa, không chút quan tâm, “Tôi thích làm kẻ phá bĩnh đấy!”

Lệ Trạch Hành còn chưa kịp đáp lại, thì thư ký đột nhiên gõ cửa bước vào, “Lệ tổng, Sở tổng. Tổng giám đốc của Tập đoàn Ngạo Thiên đến thăm.”

Tổng giám đốc Tập đoàn Ngạo Thiên? Chẳng phải là nam chính Lệ Ngạo Thiên sao? Hắn đến đây làm gì?

“Cho anh ta vào.” Lệ Trạch Hành nhận lấy hộp cơm từ tay tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa. Sở Hoàn cũng đã ngồi thẳng dậy, khoác lên mình phong thái của một quý công tử.

“Ồ, Lệ Trạch Hành, cậu núp trong cái chỗ nhỏ bé này, thật sự uổng phí tài năng quá. Sao không xin xỏ tôi, dù gì công ty của tôi cũng không phải là cái công ty nhỏ nhặt như thế này.” Lệ Ngạo Thiên vừa bước vào, đã khởi động kỹ năng chế giễu quen thuộc.

“Hôm nay cậu đến chỉ để nói những lời vô nghĩa này thôi sao?” Lệ Trạch Hành lạnh lùng đáp lại.

“Trước khi ông nội qua đời, đã từng tiết lộ rằng cậu đang phát triển một công nghệ mới. Giờ cậu phá sản rồi, dự án công nghệ cũng bị đình trệ. Sao không bán lõi công nghệ đó cho tôi, tôi sẽ trả giá tốt.”

Lệ Ngạo Thiên nhếch miệng cười, biểu hiện kỹ năng của một tổng tài bá đạo, nụ cười tà mị.

“Không bán, mời về cho.” Lệ Trạch Hành quả quyết từ chối.

“Cậu đã phá sản rồi, miệng cứng cũng chẳng ích gì! Tốt hơn hết là hãy biết điều.” Xem ra Lệ Ngạo Thiên rất coi trọng công nghệ này, vẫn cố gắng thuyết phục Lệ Trạch Hành.

Tôi nhìn nụ cười tà mị trên môi Lệ Ngạo Thiên, nghĩ đến cảnh tượng tôi thấy ở bệnh viện hôm nay, đột nhiên cảm thấy thương hại hắn.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, Lệ Ngạo Thiên quay đầu nhìn tôi, tiếp tục cười tà mị, “Cô gái, dùng ánh mắt này nhìn tôi, có phải là muốn thu hút sự chú ý của tôi không?”

Loading...