Vãn Phong Vị Lạc - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-09 10:33:31
Lượt xem: 879
Tinh Tinh gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Ta hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ nói: "Tinh Tinh, bất kể lúc nào, vẫn còn có mẫu phi luôn thương yêu con."
Sau khi Tinh Tinh ngủ say, ta rời khỏi phòng, thấy Ngân Thu đang đứng chờ ngoài cửa. Ta nhẹ nhàng dặn dò: "Mang cho ta một bình rượu."
Đêm xuống, cái nóng dịu bớt, cái lạnh dần sâu. Ta ôm gối ngồi dưới mái hiên, nâng bình rượu lên uống. Rượu mạnh vào miệng có chút mát, càng uống càng nóng, từ cổ họng cháy xuống dạ dày, rồi đến tận đáy lòng.
Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời, ánh trăng nhạt nhòa rải trên mái cung điện, yên tĩnh và cô đơn. Người trong Cung Ngưng Lộ không biết giờ này đang làm gì. Rõ ràng cùng dưới một mái hiên, tại sao có người lại cười, có người lại khóc?
Cơn say từng chút một xâm chiếm tâm trí, bình rượu không biết rơi lúc nào, lăn lóc trên đất vài vòng, va vào bậc thềm kêu lên một tiếng. Ta lười biếng không muốn với tay nhặt, nhắm mắt tựa vào cột trụ, cơn say càng lúc càng nặng. Khi đầu nặng trĩu sắp gục xuống, một đôi tay đúng lúc đỡ lấy đầu ta.
"Ngồi đây làm gì? Cẩn thận kẻo lạnh."
Giọng nói này quen thuộc quá. Ta cố gắng mở mắt, trước mặt là một người, sao trông giống Triệu Minh Huy đến vậy.
"Ngươi là ai?" Ta nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt.
"Nhân Nhi, mới đây mà nàng không nhận ra ta rồi?" Hắn nói, định kéo ta đứng lên.
Ta say quá, gạt tay hắn ra, nói: "Nói bậy bạ. Hoàng thượng đang ở Cung Ngưng Lộ với Trân phi, sao có thể đến đây."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn cười khẽ: "Đó là lý do nàng ngồi đây uống rượu sao?"
Say? Ai say chứ? Ta không thích nghe những lời này. Ta chỉ vào hắn cảnh cáo: "Ngươi có thể đừng lắc lư không? Trong mắt ta có nhiều bóng quá, nhìn hoa cả mắt."
"Nàng đã uống bao nhiêu rượu rồi." Hắn phàn nàn, cởi áo choàng khoác lên người ta, cúi xuống dỗ dành: "Ta đi nấu canh giải rượu cho nàng, được không?"
"Ha, đàn ông." Ta cười lạnh một tiếng: "Mấy trò này đi mà dỗ Trân phi, ta không thèm đâu."
Hắn ngồi xổm trước mặt ta, nghiêm túc hỏi: "Nhân Nhi, ngươi có giận Triệu Minh Huy không? Ta có thể gọi hắn đến giải thích cho ngươi."
Một câu nói trúng chỗ đau của ta. Ta vùi mặt vào cánh tay, nghẹn ngào nói: "Giận gì chứ, ta nào dám giận. Ta vốn là kẻ thay thế, giờ nhân vật chính đã trở về, nếu ta còn giận, hắn sẽ càng không đến chỗ ta."
"Thôi đừng nói chuyện đúng sai nữa. Nàng đứng lên đã." Triệu Minh Huy nhíu mày, định kéo ta.
"Đừng chạm vào ta!" Ta gạt tay hắn, mượn rượu làm càn: "Ta thế nào không quan trọng, nhưng con ta thì sao? Nó tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy, nếu ta không còn, ai sẽ bảo vệ Tinh Tinh…"
Nếu có một ngày, ta rơi vào kết cục như Trần Vân Vân, ai sẽ yêu thương Tinh Tinh của ta?
Người uống rượu, cảm xúc dễ bộc phát. Ta vừa nói vừa khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-phong-vi-lac/chuong-17.html.]
“Nhân Nhi…" Triệu Minh Huy trông rất đau lòng, muốn ôm ta.
Ta càng khóc dữ hơn, điên cuồng đánh hắn. Ta nhận ra hắn, hắn là Triệu Minh Huy, người đã lợi dụng ta, người không đến thăm Tinh Tinh, người hứa sẽ nhớ ta nhưng lại sâu nặng với người khác.
Triệu Minh Huy không phản kháng, để mặc ta đánh đấm. Cuối cùng ta mệt lả, ngã vào lòng hắn khóc nức nở: "Người trong tranh đã trở về, ta không còn là kẻ thay thế, ta chẳng là gì cả…"
Triệu Minh Huy ôm ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, dịu dàng hơn cả khi dỗ Tinh Tinh. Ta khóc đến kiệt sức, yếu ớt tựa vào hắn, dần dần yên lặng.
Hắn vuốt tóc ta thở dài: "Ta đã hiểu tại sao nàng lại oán giận. Đừng nghĩ lung tung nữa, Trân phi và người trong tranh không phải cùng một người."
Ta khóc đến mơ màng, ngẩng đầu nhìn hắn trong nước mắt.
Triệu Minh Huy nói nhẹ nhàng: "Người trong tranh đã mất từ lâu rồi."
Hắn kéo ta đến bếp nhỏ, nói muốn nấu canh giải rượu cho ta. Ta ngồi lảo đảo trên đống củi, cố gắng kiềm chế không nôn.
Triệu Minh Huy thêm củi vào lò, đun nước, nấu canh. Hắn làm việc thành thạo, rõ ràng từng làm qua những việc này.
Hắn chậm rãi khuấy nồi canh, bình tĩnh kể: "Cô gái trong tranh, đúng là người ta yêu khi còn trẻ. Tiếc rằng, nàng không chờ được đến ngày chúng ta gặp lại."
Hơi nước bốc lên từ nồi, bóng lưng Triệu Minh Huy trong làn sương mờ biến thành một dáng người thanh thoát.
"Nàng từng cứu mạng ta, giúp ta vượt qua những năm tháng khó khăn nhất. Nàng không còn người thân nào sống, ta chỉ cảm thấy, ta phải nhớ đến nàng. Nếu ta cũng quên nàng, thì nàng trên đời này thật sự trở thành hồn ma cô độc."
Ta cúi đầu hỏi: "Vậy nên Trân phi, trông giống nàng ta sao?"
Triệu Minh Huy múc một bát canh đưa cho ta, cười bất lực: "Thực ra, ta cũng không biết Trân phi có giống nàng ta không. Khi ta gặp nàng ta, nàng đều đội mũ che mặt. Chỉ thoáng nhìn qua đôi mắt, nhưng đến giờ, cũng gần quên mất rồi."
Ta chớp chớp mắt, câu chuyện này khác hẳn với những gì ta nghĩ.
Hắn lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trước mặt ta, có chút bâng khuâng: "Ai cũng muốn lợi dụng ta để tiến thân. Nhưng người đã mất rồi, ta sao không thể yêu lại một người, sống tốt với nhau?"
Ta ôm bát canh, hít mũi nói: "Hoàng thượng hiện nay sủng ái Trân phi, chắc đã tìm thấy người ấy rồi."
"Nàng đúng là gỗ đá." Hắn lắc đầu cười: "Trân phi, là người của Khương Diễn."
Ta không nhịn được, bật ra một tiếng nấc, tỏ vẻ kinh ngạc.
Triệu Minh Huy rót cho mình một bát nước uống, tiếp tục nói: "Khương Yên Nhiên không sinh được con, Khương Diễn cần một hoàng tử để củng cố địa vị. Họ đã nhắm đến ta, ta liền tương kế tựu kế, cùng họ chơi đùa."
Ta nghĩ tiếp tục nấc cụt thế này không ổn, cố nhịn và hỏi: "Vậy đứa con của Trân phi…"