Vãn Quân Mặc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-03 11:01:52
Lượt xem: 387
3
Cảnh thọ năm thứ mười ba, tháng tám.
Các phe phái trong triều tranh chấp không dừng, bởi vì quá háo thắng, Tể tướng Thái Chương bị Cảnh Đế phạt từ chức.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Người luôn nhu nhược như Thái tử cũng không biết nặng nhẹ, trước mặt mọi người phản bác Cảnh Đế: "Tể tướng chỉ là mạnh dạn bày tỏ , phụ hoàng lại bởi vì nói thẳng vứt bỏ hắn, không sợ người trong thiên hạ dị nghị hay sao?"
Cảnh Đế tức giận, nói: "Liền để người trong thiên hạ dị nghị trẫm, hiền danh đều lưu tại Thái tử cùng Thái Chương, có được không?"
Thái tử quỳ xuống đất, đổ mồ hôi lạnh.
Không lâu, Thái tử bị cầm tù tại Đông cung.
Ta tại thư phòng Thái tôn mài mực, nghe hắn cười lạnh một tiếng, nói với Bình tây tướng quân phủ Cữu gia Trần Yến : "Tổ phụ tối kỵ hoàng tử kết bè kết cánh, bình thường cha vẫn là Thái tử, thường ngày cùng Thái chương cũng vô tư giao lưu ,lần này lại đi sờ vào vảy ngược tổ phụ , bị người ta xúi giục đến mức này, đúng là ngu như lợn."
Thái tôn cùng Cữu gia nghị sự, ta nghiên xong mực, cảm thấy nhàm chán, ngồi xổm ở chân bàn nhặt điểm tâm vụn trên đất để ăn.
Nhặt sạch sẽ, lại chống cằm ngồi một hồi, vẫn là nhàm chán, cuối cùng đưa tay kéo ống tay áo Hoàng thái tôn.
Tiếp lấy, một cái tay rơi vào trên đầu ta, xoa nhẹ xuống.
Ta ngẩng đầu, khi thấy Thái tôn vừa vặn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt đen sáng lấp lánh: "Đi ra ngoài chơi đi."
Thái tôn nói thanh âm thấp, ôn nhu, ta lập tức tinh thần tỉnh táo, trong ánh mắt kinh ngạc của Cữu gia , từ dưới đất bò dậy chạy ra ngoài.
Một mạch chạy tới lãnh cung.
Cùng Quế Hoa ma ma và mọi người hàn huyên một hồi trời, lại còn giúp họ gội đầu vấn tóc một lúc.
Cuối cùng khi rời đi, ta cầm theo một cái gỉp cũ.
Ma ma hỏi ta đi đâu, ta chỉ chỉ đường hành lang hướng tây ——
"Đến ao Thái Dã hái sen."
Ma ma nói: "Không nên chạy loạn, chỗ này hỗn loạn lắm. Sau tiết trung thu năm ngoái, Lưu xuân- cái lão già bệnh hoạn liền không thấy tăm hơi, cũng không biết có phải là rơi trong hồ c.h.ế.t đuối hay không."
Ta phất phất tay: "Ma ma ngươi đừng làm con sợ, người quên con hàng năm đều đi Thái Dịch ao hái sen , mà lại con lại biết bơi, không vấn đề gì đâu."
Thái Dã ao nằm phía Tây vườn Thượng uyển, nằm phía Vạn Sinh viên g, hồ nước bao la, liễu rủ quanh hồ.
Lá sen thơm ngát, ta chỉ có suy nghĩ là hái thêm nhiều đài sen hơn chút, cho Ngọc Xuân cô cô và mọi người ăn.
Những năm qua ta đi hái đài sen, ngoại trừ ăn sống, ngọc xuân cô cô còn lấy ra nấu canh, nàng nói búp tươi non, thêm đường phèn nấu canh, thanh tâm dưỡng thần, cực thích hợp cho Thái tôn.
Nói tới hợp với Thái tôn, ta lập tức có động lực.
Chỉ không nghĩ tới nửa đường gặp Tần mama trong cung Trương quý phi.
Tần mama đối xử mọi người hiền lành, tuy là lão nhân theo hầu bên cạnh quý phi , nhưng xưa nay không hề khoa trương.
Ta đối với bà luôn luôn có ấn tượng vô cùng tốt.
Nhưng lần này nàng lời nói cử chỉ có phần là kỳ quái, đầu tiên là hỏi ta tại Trọng Hoa cung có được hay không, lại hỏi ta có muốn đến cung Chiêu Thuần của quý phi không?
Cuối cùng nàng còn nói: "Nghe nói trước đây không lâu tại lãnh cung có mama Khương c.h.ế.t bởi vì kiết lỵ do không được cứu chữa. Họ đã già rồi, vất vả nuôi ngươi nuôi lớn, ngươi có muốn họ sống tốt hơn chút hay không?"
Ta thành thật gật đầu: "Muốn."
Tần má má lập tức hài lòng, vừa muốn mở miệng, ta lại nói: "Nhưng mọi người sống rất tốt , ta thường xuyên đưa đồ ăn thức uống cho các nàng, Thái tôn điện hạ là đại thiện nhân, đối xử với A Âm rất tốt. Quế Hoa ma ma nói Khương mama không phải kiết lỵ chết, nàng chính là tuổi tác cao, người người đều có một ngày như vậy, nàng còn nói, Khương má má có phúc, là kết thúc yên lành, chỉ có người tốt mới có thể chet yên lành, là con người không được làm điều xấu, bởi vì người xấu sẽ bị sét đánh chết."
Tần má má biến sắc, ta không để ý, mà nói tiếp: "Thái tôn điện hạ là người tốt, cho nên hắn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, A Âm cũng là người tốt, có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
............
Cùng Tần má má cáo biệt, ta ngâm nga bài hát đi Thái Dã ao hái đài sen.
Lại không nghĩ rằng vừa mới xuống nước, sau lưng truyền đến một tiếng động lạ.
Ta nghi hoặc quay đầu, một tảng đá lớn đập thẳng tới.
Tảng đá nện ở trên đầu, m.á.u nóng hầm hập chạy xuống mắ, trước mắt mơ hồ, ta mơ màng nhìn thấy một thái giám lạ mặt, lại vung tảng đá hướng liên tiếp vào mặt ta......
Lần nữa nện , ta đã hôn mê ngã vào trong ao.
Lúc này sắc trời dần dần muộn, bên hồ không người, thái giám xuống nước, lại ấn lấy đầu của ta trong nước mấy lần, sau đó đem ta đến chỗ sâu nhất mà đẩy xuống..
Làm xong , hắn vội vàng rời đi.
Mấy canh giờ sau, trời tối yên lặng như tờ, đồ đần mạng lớn như ta run rẩy, trèo lên từ phía khác.
Ta nhìn xung quanh, quá tối quá lạnh, nơi xa bóng cây thướt tha, giống như quỷ mị.
Ta bị dọa đến mức lại rút về trong nước.
Cứ như vậy không biết ngâm bao lâu, đầu càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, ý thức bắt đầu bắt đầu mơ hồ.
Đại khái là sẽ phải chết, ma ma nói qua, người lúc sắp c.h.ế.t sẽ đều muốn trở về quê hương.
Ta nhìn thấy khi còn bé mình cưỡi trên cổ cha, cầm trong tay chuỗi đường hồ lô.
Hội chùa tiếng người huyên náo, chen tới chen lui, đội ngũ diễu hành đi ngang qua.
Kiệu trên bảng cao cao là nam đồng nữ đồng, họ hoá trang thành Long nữ và đồng tử hầu dưới chân bồ tát.
Ta si ngốc nhìn, sau đó mẹ một bên cười nói: "Văn Sinh nhà chúng ta dáng dấp cũng đẹp mắt, sang năm hội chùa nương đi tìm bọn họ, để để Văn Sinh đến đóng vai Long Nữ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-quan-mac/chuong-3.html.]
Năm thứ hai, ta quả thật ngồi ở kiệu cao, nghe người ta nghị luận nói ngồi kia chính là ấu nữ quận trưởng đại nhân. Tuy là cái đứa ngốc nghếch, nhưng dáng dấp phấn điêu ngọc trác, thật sự là đẹp mắt.
Một đường khua chiêng gõ trống.
Đi tới nửa đường, ta đột nhiên thấy được Hoàng thái tôn.
Hắn trong đám người, mặc Kỳ Lân cẩm y đỏ thắm, thẳng tắp tuấn dật, khí chất độc tuyệt.
Quanh mình đột nhiên trở nên cực kỳ mơ hồ, hết thảy đều biến mất không gặp, giữa thiên địa chỉ còn lại mặt mày âm trầm của thiếu niên, thần sắc hờ hững.
Cặp mắt đen kia cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn ta, môi mỏng khẽ mím, lăng lệ mà kinh ngạc kêu một tiếng ——
"A Âm!"
Chỉ một tiếng, ta đột nhiên bừng tỉnh, người còn đang trong nước, lạnh thấu xương, chung quanh lại là ánh lửa loá mắt.
Một lượng lớn vệ binh cầm đuốc, tầng tầng vây lấy Thái Dịch ao, sáng như ban ngày.
Hoàng thái tôn đứng ngay tại trước mặt ta, như mới bước ra từ tâm tưởng ,mặt mày lăng lệ, sắc mặt âm hàn lại tái nhợt.
Sau đó hắn một tay lấy ta từ trong nước mang ra, ôm vào trong ngực, trở về Trọng Hoa cung.
Từ đó về sau, ta cảm giác mình đầu óc càng thêm không đủ dùng.
Bởi vì Thái tôn bắt đầu nói rất nhiều ta nghe không hiểu.
Hắn trên giấy viết ——
"Tri kỳ bạch, thủ kỳ đen, vì thiên hạ thức."
( Ý là biết mình thông sáng mà vẫn ăn ở tuồng ngu dốt, sẵn sàng làm bậc thang cho kẻ khác)
Cùng tháng là đại hôn của đích nữ nhà Sóc Dương Trưởng đại công chúa và Thừa tướng Lâm đại nhân Lâm Nhược Vi. Nàng thành thân cùng Tấn Vương điện hạ, nhi tử của Trương quý phi.
Thái tôn lại viết ——
"Rất yêu tất lớn phí, nhiều giấu tất dày vong."
( Giấu giếm thì chỉ có con đường chet)
Không lâu, hôn sự của Lâm Nhược Vi cùng Tấn Vương điện hạ sinh ra biến cố, bởi vì có người truyền ra Lâm Nhược Vi cùng người hầu trong phủ cấu kết, đã sớm mang thai.
Sóc Dương công chúa tức giận, thẳng thừng nói muốn c.h.é.m đôi kẻ đã tung tin đồn.
Trong cung Trương quý phi đứng ngồi không yên, lệnh Tần má má mang theo nữ y đi nghiệm chứng thật giả.
Sóc Dương công chúa tức giận đến cực điểm, không thể nhịn được.
Nữ y nghiệm thân, cho thấy Lâm tiểu thư cũng không có thai, nhưng cũng phát hiện tiểu thư đã không còn là xử nữ.
Sóc Dương công chúa một bạt tai đánh tới, ngày kế tiếp Lâm tiểu thư treo xà tự sát.
Nàng vừa chết, công chúa cùng Trương quý phi cũng kết oán, triệt để bất hoà.
Trọng Hoa cung , Thái tôn cầm tay của ta, đặt bút như nước chảy mây trôi, trên giấy viết ——
"Sấy khô trùng đến uế, biến thành ve mà uống lộ tại gió thu;
Mục nát cỏ không ánh sáng, hóa thành huỳnh mà diệu màu tại hạ nguyệt;
Bởi vì, biết khiết thường từ ô ra, minh mỗi từ
Hối sinh cũng."
( Côn trùng nhìn có vẻ bẩn thỉu có ngày lột xác thành ve sầu
Cỏ mục không có ánh sáng mà biến thành đom đóm toả sáng dưới ánh trăng mùa hè.
Bởi vì chúng ta đều biết trong sạch luôn hiện ra sau phiền muộn, ánh sáng sẽ xuất hiện ở nơi tối tăm.)
Viết xong , hắn cũng không nhấc đầu lên, nói với Lăng Thiệu nói: " Diệt khẩu Phùng Thiệu Tiêu , nói cho hắn biết, cô sẽ thiện đãi người nhà của hắn."
Lăng Thiệu vừa muốn lĩnh mệnh rời đi, Thái tôn lại nhàn nhạt : "Hắn sau khi chết, đem vợ con quả phụ nhà hắn, cũng cùng nhau g.i.ế.c thôi."
Ta ghé mắt nhìn xem Thái tôn, trong điện ánh nến khẽ động, chiếu trên mặt, phác hoạ ra quai hàm sắc bén, lộ ra ý lạnh âm u.
Ta không khỏi muốn rút tay về: "Thái tôn, Người làm chuyện xấu?"
Thanh âm có chút sợ, ánh mắt của hắn cũng sợ hãi.
Nhưng không ngờ hắn một tay nắm chặt bàn tay đang rụt lại kia, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt hờ hững: "A Âm sợ ta?"
"Sợ."
"Cô sẽ nói cho ngươi cái gì là chuyện xấu, khi ta năm tuổi lúc nhũ mẫu của Cô bị người ta lấy tính mệnh cả nhà uy hiếp, đầu độc Cô, đây mới gọi là chuyện xấu. Đây là tiểu tỳ mẫu phi để lại cho ta, từ nàng khi còn bé đã hầu hạ ta, về sau cũng có thể bị người khác mua chuộc. Trong yến tiệc mang Cô đến lãnh cung, đây mới gọi là chuyện xấu. Sóc Dương quá cô mẫu là đại trưởng công chúa cao quý, thực ấp năm ngàn hộ, càng muốn mưu toan hô mưa gọi gió, cùng Tấn Vương kết minh, đây mới gọi là chuyện xấu, biết ta vì sao không ăn nàng chén kia hạnh lạc không?
"Bên trên cung yến Tị Tiết, Cô chính là bởi vì ăn qua m.á.u cao hươu bà ta đưa, lại bị cung tỳ dẫn tới lãnh cung, chó ngao nghe mùi đuổi theo.
"A Âm, thỏa mãn không có nhục, biết dừng không thua, nhưng bọn hắn không hiểu đạo lý này, nếu như thế, Cô cần gì phải khách khí với bọn họ?"
Thái tôn cười đến ấm áp, nhưng thâm trầm trong mắt , lại làm con ngươi lạnh như băng, làm người khác ớn lạnh.
Hắn lại nói: "Rất yêu tất lớn phí, nhiều giấu tất dày vong, Cô chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng chưa từng sẽ quý trọng bất kỳ vật gì, cho nên bọn họ sẽ chết, Cô sẽ vĩnh viễn sẽ không để tâm. Cô leo lên hoàng vị, thê lương vạn cổ, Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi."
"Thế nhưng là.... thế nhưng là Thái tôn điện hạ rất đáng thương."Ta đỏ mắt, lắp bắp nói.
Thái tôn nhăn hạ lông mày, thần sắc hơi hòa hoãn: "Cô như thế nào lại đáng thương? Đáng thương chính là A Âm, suýt nữa liền mất mạng."
Tay hắn sờ đầu ta, vết sẹo ẩn trong tóc vẫn còn đau..
Ta kéo hắn lại tay: "A Âm không đáng thương, A Âm thích Quế Hoa ma ma, còn thích Ngọc Xuân cô cô, cũng thích Thái tôn, trong lòng có người thích, cũng được người thích, mới không đáng thương."
Nghĩ nghĩ, ta lại nói: "Thái tôn điện hạ không có đồ vật quan trọng, cũng không có thể tin tưởng người nào, cũng không sao. Về sau A Âm sẽ càng thêm thích Thái tôn, tin tưởng Thái tôn, như thế Thái tôn sẽ tốt hơn nhiều, hẳn là sẽ không quá mức đáng thương."
Ngôn ngữ của kẻ ngốc, trêu Hoàng thái tôn đến mức khóe miệng nhẹ cười, đưa tay chạm vào tai ta, khẽ cười một tiếng: "Tốt, ngươi cần phải nhớ lời của mình đã nói, lúc ăn vụng điểm tâm cũng đừng quên để lại cho Cô một miếng."