Vãn Quân Mặc - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-03 11:03:09
Lượt xem: 378
5
Ta thành phi tử của Hoàng thái tôn.
Đêm đó Ngọc Xuân cô cô giúp ta tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc thơm tho, đưa đến tẩm cung của Thái tôn.
Thái tôn quả nhiên giữ lời hứa, trên bàn bày sáu thức điểm tâm, trong mâm tràn đầy Trường Sinh Quả, táo và long nhãn.
A, còn có một bầu rượu, còn đốt cả nên hỉ.
Lúc Thái tôn đẩy cửa vào, ta đang nhai đến phổng căng cả miệng, một mặt cười ngây ngô.
Hắn nhíu mày, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhạt, tiến lên ngồi tại trước bàn, ôm ta vào lòng.
Bàn tay hắn vuốt nhẹ mặt ta, cười nói: "Từ đâu tới một con chuột nhỏ, lại ở đây ăn vụng."
Ta trừng mắt nhìn hắn, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghiêm túc nói: "Ta không phải chuột, cũng không có ăn vụng, Ngọc Xuân cô cô nói đây đều là của ta."
"Được, đều là của ngươi, ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
"Cho Cô nếm thử."
Ta ngồi trên đùi Thái Tôn, nghe vậy định chạy đi lấy điểm tâm trên bàn, lại bị hắn giữ lại, nến hỷ ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn ta, mỉm cười.
Ta có chút kinh ngạc, sau đó chần chờ nói: "Muốn trên miệng A Âm sao?"
"Phải."
"Thế nhưng là ta đã ăn sạch, nuốt xong rồi."
Dứt lời, ta hé miệng cho hắn nhìn.
Thái tôn lại cười, hắn đêm nay tựa hồ đặc biệt vui vẻ, khóe môi từ đầu đến cuối chưa từng buông xuống.
"A Âm lau son đi rồi à??"Thanh âm hắn mềm mại.
Ta vội vàng gật đầu, áo não nói: "Đúng đúng, ngọc xuân cô cô giúp ta bôi, nàng nói muốn để Thái tôn nhìn xem, thế nhưng cũng bị ta ăn sạch."
"Chưa hết, trên miệng còn , A Âm rất ngoan, cho Cô thử một chút."
Thanh âm hắn trầm thấp, ngón cái mơn trớn môi của ta, ánh mắt lưu chuyển, tĩnh mịch đến cực điểm.
Ta ngẩn người, như lĩnh ngộ được cái gì: "Thái tôn nghĩ nếm Son trên miệng ta?"
"Đúng, ngươi cho hay không?"
"Ừ, cho."
Ta trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm môi hắn, chủ động đụng chạm.
Thái tôn lại lấy hai ngón tay nhéo lấy má của ta, đẩy ta ngồi trên bàn
Chiếc bàn bày đầy hoa quả cùng điểm tâm, nến đỏ đang cháy, còn có một bình rượu bằng ngọc.
Thái tôn rót một chén, đưa tới môi của ta: "Điểm tâm đều ăn, rượu tại sao có thể không uống? A Âm ngoan, há miệng ra."
Thanh mấy phần dụ dỗ, chén ngọc đưa tới ta ý thức liền há miệng ra.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lần đầu tiên trong đời uống rượu, nuốt xuống liền hối hận, cay đến mức nhăn mặt, ta liên tục hà hơi.
"Cay......"
Lời còn chưa dứt, Thái tôn hôn lên môi của ta.
Cũng không biết có phải là do uống rượu hay không, ta cảm thấy khô nóng.
Ý loạn tình mê, mơ hồ nhớ lại ngọc xuân cô cô tựa hồ nói qua, rượu trên bàn là rượu hợp cẩn, cần cả hai cùng uống.
"Thái tôn, rượu......"
"Cô không cần."
Hắn ấm áp khí tức rơi vào cổ củaơi thở ấm áp của hắn rơi vào cổ ta, nói giọng khàn khàn: "A Âm đêm nay, chúng ta thành thân rồi."
............
Cảnh thọ năm thứ mười sáu,
Hoàng đế lâm bệnh nặng, sau khi sau khi khỏi bệnh, Ngài đến Huyền điện trai giới tu thân.
Sở CHính Nguyên bị bãi bỏ, đổi thành Sở Thanh Sứ, Hoàng thái tôn lúc này đã lên đến chức Nhị phẩm, cùng Thái tử giám quốc.
Triều đình náo loạn, ai tinh mắt đều có thể nhìn ra, đây là Hoàng đế ủy thác cho Thái tử, muốn thử thách năng lực của hắn.
Thái tử không dám lười biếng, chong đèn thâu đêm, thức khuya dậy sớm, dứt khoát ăn ở tại Sở Thanh quán
Đoạn thời gian đó, Hoàng thái tôn cũng rất ít trở về.
Ta tại Trọng Hoa cung hưởng thụ vô cùng tự tại, ngọc xuân cô cô còn cười ta lên cân rất nhiều, sợ là không lâu lại muốn may lại toàn bộ y phục.
Nàng còn nói mặt ta ngày càng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt.
Ta nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Bởi vì Thái tôn không ở đây, ta ngủ ngon hơn. Cùng Thái tôn ngủ chung quá mệt mỏi, mỗi lần đến hừng đông ta đều run chân dậy không nổi, lần trước hắn rõ ràng nói tại Sở Thanh Quán bận rộn mấy ngày rất mệt, nghĩ đi ngủ sớm một chút, kết quả lại là A Âm khóc cầu hắn mới bằng lòng bỏ qua, thật sự là đem ta hành thảm rồi......"
Ta càng nói càng hăng, Ngọc Xuân cô cô một tay bịt miệng của ta: "Tổ tông của ta, chuyện như này không được tùy tiện nói ra bên ngoài đâu”.
Cảnh Đế từ Huyền điện trở về, đã là bốn tháng sau.
Thái tôn trở về Trọng Hoa cung, thái tử gia ngược lại là bận rộn như cũ, bởi vì Hoàng đế rất hài lòng với việc giám quốc hiệu quả của hắn, rất nhiều chuyện như cũ giao cho hắn đến xử lý.
Nhưng luôn có một số quan viên biết rõ, Trong Sở Khánh cung, Thái tử cùng Thái tôn thường bởi vì chính kiến không hợp, hai cha con giương cung bạt kiếm, quan hệ cực kém.
Thái tôn rất mệt mỏi, sau khi hắn trở về liền triệu Cữu gia Trần Yến đến thư phòng, sắc mặt âm trầm, nói phụ tá bên người Thái tử là kẻ tiểu nhân xu nịnh, người này không giữ lại được.
Những năm gần đây, Thái tôn trong triều gót chân vững vàng, cũng có một chút thế lực, nhưng ám sát phụ tá Đông cung, thực sự quá khó, nhất là khi người kia vẫn là tâm phúc của Thái tử, cả ngày như hình với bóng.
Sự tình còn cần bàn bạc kỹ hơn.
Sau khi Cữu gia đi, trong điện an tĩnh dị thường, Thái tôn mệt mỏi xoa mi tâm.
Ta ở ngoài điện thăm dò nhìn hắn, học tiếng chuột kêu một tiếng ——
"Chi chi chi."
Hắn ngẩng đầu lên, thần sắc một nháy mắt trở nên mềm mại, gương mặt u ám tràn lên ý cười.
"A Âm, tới đây."
Ta đi qua ngồi trong lòng hắn, ôm lấy cổ của hắn, cười khúc khích: "Ta kêu giống hay không?"
"Không giống, Trọng Hoa cung nào có chuột."
"Hừ, vậy Người xem chỗ nào không giống?"
Ta mở to mắt, môi trên cắn môi dưới, lộ ra hai chiếc răng cửa.
"Giống."
Thái tôn buồn cười, ôm lấy ta, hơi ấm phả vào tai, thấp giọng nói: "Có nhớ Cô hay không?"
Ta có chút ngứa, đẩy ra.
Hắn nhướng mày, bất mãn nhìn ta: "Không nhớ?"
"Có nha, thế nhưng là mỗi lần nghĩ Người ta đều muốn ăn, Ngọc Xuân cô cô các nàng trêu cười ta mập, ta cũng sợ Người chê ta béo, cho nên liền chịu đựng không nhớ nữa, cũng sẽ không thèm ăn."
Ta nghiêm trang trả lời hắn, hắn lại nhíu lông mày, hưng phấn nói: "A Âm như thế nào, ta đều thích, không cần để ý những này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-quan-mac/chuong-5.html.]
Dứt lời, tay lại sờ hông của ta, thêm một câu: "Lại béo một chút cũng không sao, Cô luôn có thể ôm vừa ngươi."
Ta lập tức cảm động hết sức, hôn lên mặt hăn: "Thái tôn, A Âm rất thích Người, Người cực kỳ tốt, ta bây giờ nghĩ muốn ăn chân giò."
Thái tôn cười, đứng dậy một tay lấy ta ôm, chuẩn bị đi về phía giường ngủ.
Ta nghi ngờ nói: "Ài, Người không mang theo ta đi ăn chân giò sao?"
"Ăn, nhưng là Cô cũng đói bụng, căn bản khi nãy còn có thể lại chống đỡ, A Âm đột nhiên nói thích ta, ta lại cảm giác đói hơn."
............
Cảnh Đế tự đại Huyền điện trở về, có Thái tử tiếp tục giám quốc, thường ngày vô sự, đột nhiên nhớ tới ban cho Thái tôn hai tỳ nữ.
Trên danh nghĩa là tỳ nữ, nhưng dung mạo lại vô cùng diễm lệ, da trắng nõn nà, diễm như đào lý.
Thái tôn trẻ tuổi nóng tính, i Dư gia tiểu thư chưa tận hiếu xong, Người muốn dâng nữ nhân cho hắn cũng không phải là ít.
Người bên ngoài có thể cự tuyệt, hoàng tổ phụ ban thưởng lại không thể không nhận.
Nhưng hắn một lần cũng không triệu kiến qua các nàng.
Ta không hiểu hỏi hắn: "Các nàng dáng dấp nhưng đẹp, A Âm hôm đó cũng gặp qua rồi, Thái tôn không vui sao?"
"Không thích."
"A, Thái tôn thích vị Dư gia tỷ tỷ kia."
Ta tự khẳng định, rồi lại cắn môi, thần sắc có vẻ cô đơn.
Thái tôn nghe vậy thả ra trong tay sách, buồn cười nói: "Ghen?"
Ta không vui nói: "Ta hôm đó đột nhiên nghĩ đến, Dư gia tỷ tỷ về sau phải làm Thái tôn phi, đó chính là nàng giống như ta, Thái tôn cũng sẽ cùng với nàng ngủ chung, dỗ nàng ôm nàng, vừa nghĩ như thế, trong lòng thật là khó chịu, Thái tôn, A Âm có phải là không nên như này, làm vậy là không đúng."
"Cô nương ngốc."
Hắn khẽ cười một tiếng, sờ lên đầu của ta, con mắt đen nhánh u mật: "Cô cam đoan với ngươi, cho dù tương lai cưới Dư gia
Tiểu thư, cũng sẽ không thích nàng giống như thích ngươi."
"Thế nhưng là, vậy cũng không tốt, nàng sẽ rất đáng thương."
"Đáng thương? Không, nàng tuyệt không đáng thương, Dư gia cần một chỗ dựa, nàng là đích nữ của Dư Bình Chương và đại phu nhân, phải hiểu rõ nàng gả cho cô là vì cái gì, Cô có thể cho nàng cái đó, ngoài ra, không nên quá tham lam."
"Thế nhưng là......"
"Không có thế nhưng là, A Âm, Cô nói qua, chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, thiên hạ nhốn nháo, đều trục lợi, trừ ngươi ra, nữ nhân bên ngoài, Cô đều không tin."
Suy nghĩ cẩn thận, hắn nguyện ý tin ta, xác suất rất lớn chỉ là bởi vì ta là một kẻ đần tâm tính đơn thuần.
Nhưng khi đó kẻ ngốc là ta cũng không biết, nàng chỉ thấy đôi mắt cô độc của Thái tôn, chiếu đến bóng dáng của nàng, ánh mắt như vậy thật khó mà chống đỡ, kẻ ngốc trịnh trọng nói: "Thái tôn, trừ Người ra, nam nhân bên ngoài, A Âm cũng không tin ai."
............
Cảnh thọ năm thứ mười sáu, vào cuối năm, lại xảy ra biến cố bất ngờ.
Một số lượng lớn Cấm Vệ quân phong tỏa Đông cung, cũng phong tỏa Trọng Hoa cung.
Thái tôn không ở đây, hỗn loạn tưng bừng, Ngọc Xuân cô cô nói hắn đi gặp bệ hạ.
Hoàng đế được mật báo, bên trong Đông Cung giấu long bào.
Ngay sau đó Cấm Vệ quân thật tìm ra, tẩm cung của Thái tử có kiện Cửu Long áo bào màu vàng.
Thái tử giám quốc, lại rắp tâm mưu phản.
Sắc trời dần dần muộn, Thái tôn trở về, một thân một mình tại thư phòng chờ đợi thật lâu.
Ta đi tìm hắn, lúc đẩy cửa, nhìn thấy hắn ngồi trên mặt đất, hờ hững ngẩng đầu lên.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, tại trong mờ tối như ẩn như hiện, long mày sắc bén, phân chia ra một đường vòng cung, một nửa giấu trong bóng tối, một nửa chiếu đến ánh sáng nhạt.
Lang diễm độc tuyệt , lạnh như sương giá.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mặt không đổi sắc.
Ta đi qua, quỳ trước mặt hắn, nói khẽ: "Thái tôn, Người có đói bụng không?"
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn ta, con ngươi như băng, không nửa phần nhiệt độ, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "A ấm, Cô thua rồi."
Đứng trên vạn người, thê lương vạn cổ.
Hắn chuẩn bị đầy đủ, trải qua âm mưu cùng phản bội, căn cơ tính toán tường tận, cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới đặt chân vững vàng, kết quả bị kéo vào vực sâu.
Cảnh Đế không có gặp hắn.
Hoàng tổ phụ ngày thường xem trọng hắn như vậy, suy cho cùng vẫn là một vị đế vương.
Đã lục tuần, có nghi kỵ, có đề phòng.
Bất luận ai them muốn Hoàng vị, đều sẽ nếm được sự vô tình của Hoàng gia.
Bất luận kẻ nào.
Hoàng thái tôn cười ra tiếng, cười lạnh, cuồng loạn, không cam lòng cười, cuối cùng hóa thành tuyệt vọng cười.
"Ta lại bại bởi lý do ngu xuẩn như vậy. Mệnh Cô cùng hắn buộc một chỗ, vinh nhục tương sinh, ta vì hắn tầng tầng trải đường, nhưng kết quả là cha ta lại ngu xuẩn như hươu lợn......"
Ta có chút sợ bộ dạng này của Hoàng thái tôn.
Ta lôi kéo tay của hắn, đặt ở trên bụng ——
"Thái tôn, không có thua, trong bụng A Âm có nhi tử của người rồi."
Bốn tháng mang thai, bụng còn chưa nổi, thần sắc Hoàng thái tôn nháy mắt buông lỏng, rất nhanh hóa thành u ám.
"Cô, không để hắn như ý."
............
Đêm đó, Trọng Hoa cung bốc cháy.
Bởi vì Hoàng đế hạ lệnh phong tỏa, không cho phép bất luận kẻ ra vào, lửa càng cháy càng lớn, trong đêm tối bay thẳng trên trời, sáng như ban ngày.
Là Thái tôn đốt.
Ta biết hắn đang chờ một cơ hội.
Nếu có người tới cứu lửa, mang ý nghĩa hoàng tổ phụ còn nguyện ý cho hắn cơ hội này.
Đáng tiếc, không có người đến.
Bên trong tẩm cung rừng rực cháy, Thái tôn cầm kiếm, bắt đầu ở cung điện g.i.ế.c người, lửa ngục thiêu đốt, bao trùm lấy những tiếng kêu gào thê thảm.
Cung nhân cùng người hầu, nhao nhao đổ xuống.
Thái tôn giống như là Tu La từ Địa Ngục bò ra, ngoan lệ tuyệt tình, m.á.u tươi b.ắ.n đầy mặt cũng chưa một phút dừng lại.
Ta bịt lấy lỗ tai thét lên, ngồi xổm trên mặt đất, thân thể run rẩy.
Còn nhớ Ngọc Xuân cô cô nói, Hoàng đế bỏ rơi Thái tôn, không ai có thể sống mà đi ra Trọng Hoa cung.
Thánh chỉ đã định, chỉ không nghĩ tới cuối cùng Thái tôn chính tay đ.â.m bọn hắn.
Đang sợ hãi, cánh tay của ta đột nhiên bị nhấc lên.
Thái tôn mặt đỏ như ánh lửa, diễm tuyệt lại tàn nhẫn.
Hắn một tay cầm kiếm, một tay dắt lấy ta, đi thẳng vào thẩm cung đang bị thiêu đốt.
Ngọn lửa cuồng nộ chiếu vào mắt ta, nóng rực bỏng người, bên tai là âm thanh ngọn lửa rừng rực, ta ôm eo của hắn, núp n.g.ự.c hắn khóc lớn ——
"Thái tôn! Thái tôn!
"Ta không muốn chết! Ngươi lấy oán trả ơn!"
"Ân?"
Hắn thần sắc buông lỏng, tròng mắt nhìn ta, sờ lên mặt của ta, mặt mày thâm trầm: "Đồ ngốc, Ngươi là nữ nhân của Cô, Cô ở đâu ngươi đương nhiên ở đó."