Vân Sơ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-15 16:59:18
Lượt xem: 220
Khi ấy ta đang độ tuổi xuân thì, thích chạy theo gọi chàng là A Uyên ca ca. Chàng cũng dùng hết bổng lộc để mua y phục cho ta. Chàng còn thích ép ta học võ công của chàng, nói rằng chỉ có vậy ta mới khỏe mạnh.
Ta tất nhiên không bằng lòng. Ta cũng chẳng phải là võ tướng muốn lập đại công, ta chỉ muốn giống như Phong Ưng tướng quân năm xưa, giữ gìn bờ cõi, bảo vệ dân chúng.
Nhưng, không thể không đi.
Ai cũng biết, ta, Vân Sơ, không thể không đi. Ta ngẩng đầu, kéo tay mẫu thân đang kích động, để bà ngồi xuống:_"Năm đó con tòng quân là muốn báo thù cho chàng, cũng muốn tên tuổi của chàng mãi mãi được người đời ghi nhớ. Bản lĩnh của con đều do Kỳ Uyên dạy dỗ, nếu con có thể trở thành tướng quân, vậy chàng sẽ mãi mãi sống."
Vừa dứt lời, mẫu thân ta không kìm được, tiếng khóc bật ra.
Nhìn xem, ai nghe mà chẳng xót xa.
Ai nghe rồi, mà không nói một câu rằng số phận trớ trêu?
Phụ thân ta dừng bước, nhìn ta thật sâu, người nói: "Con cứ đi đi, con không cần phải đi hết con đường này. Ngày mai ta sẽ cho người đưa mẫu thân con các con đi, ta sẽ đến tự thú với tội danh của mình."
Ta nhìn phụ thân, người cả đời chưa từng nói lời xấu xa, sững sờ. Vì ta, người lại muốn từ bỏ lòng trung thành của một bề tôi và danh dự của một văn nhân.
Ta lắc đầu.
"Quốc lực Đại Lương vượt xa Tùy quốc. Biên cương hiện chỉ còn lại Quách Chiếu, một mình huynh ấy không được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-so/chuong-3.html.]
Phụ thân ta đập bàn quát: "Có nhiều người có thể được đề bạt! Con hôm nay lúc lui triều có nhìn thấy Liễu Lâm không? Hắn ta không tệ, lại có Liễu quý phi làm chỗ dựa, chỉ cần đánh thêm vài trận thật là được!"
Nghe vậy, ta khựng lại.
Câu nói này như một tia sáng lóe lên trong đầu, ta nắm lấy tay phụ thân, đánh trống lảng: "Liễu Lâm thật sự có khả năng tiếp quản sao? Hắn ta có thể bảo vệ được bách tính không?"
Kết quả phụ thân ta cũng đỏ hoe mắt. Người gật đầu, nói có thể.
Ta bật cười, nói: "Vậy thì quá tốt rồi."
Là thực sự tốt, không có ý giả tạo.
Hoàng thượng thúc giục gấp gáp, ta không ở nhà được mấy ngày đã mang theo vài thuộc hạ lên đường. Ngày lên đường, Kiều Nô trở về, ta không hỏi hắn đi đâu làm gì. Hắn gật đầu với ta, ta liền yên tâm. Hắn luôn luôn làm mọi việc rất tốt.
Bách tính không biết vì sao ta lại ra trận, chắc đều nghĩ ta chỉ là đi tuần tra như thường lệ. Ta ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng muội muội. Nàng nhỏ nhắn mềm mại, còn chưa cao, đuổi theo xe ngựa của ta rồi ngã lăn quay.
"Tỷ tỷ, khi nào tỷ về nhà?"
Nàng gọi nhiều lần, giọng khản đặc, không ai ngăn được. Ta không nhịn được, vén rèm sau xe, trả lời nàng: "Tiểu Hi, đợi con vẹt ở nhà biết nói, tỷ tỷ sẽ về!"
Lời này còn hiệu quả hơn bất cứ ai nói.
Muội ấy không gọi nữa, kiên cường đứng dậy, gật đầu với ta, xoay người về phía phụ thân. Từ đây lên đường đến biên cương, dù ngựa không ngừng vó cũng mất một tháng. Đoàn người đi qua vùng Giang Nam, ta có lòng tiên, lấy danh nghĩa nghỉ ngơi để mọi người dừng lại thêm một ngày.
Lưu Song đứng cạnh ta, buồn bã vuốt ve bờm ngựa. Ta vẫy tay gọi hắn: "Ngươi có biết danh hiệu của ta từ đâu mà có không?"
Lưu Song lắc đầu.
"Năm đó ta hỏi Phong Ưng tướng quân, danh hiệu của chàng từ đâu mà có." Ta cười, hai tay đan sau gáy, thoải mái hồi tưởng lại quá khứ, "Ta học theo ngươi đó, chàng nói, ta là Kỳ Uyên, sinh ra là chim ưng trong gió, là loài chim săn mồi, bay lượn chín tầng mây có thể tung hoành ngang dọc. Lúc đó ta còn chưa sử dụng tốt đao kiếm, liền tủi thân nói, vậy ta chỉ là con chim vụng về, chẳng làm được gì."