Vân Sơ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-15 17:02:02
Lượt xem: 190
Ta vung tay, ra hiệu.
Lệnh được truyền xuống từng lớp, những người lính cầm giáo mác trong nháy mắt, như đàn kiến có quy củ, đã thay đổi đội hình. Tiếng trống trận vang lên ầm ầm, tốc độ cũng dần dần tăng lên. Ta thấy quân Đại Lương cũng thay đổi đội hình.
"Quách Chiếu, xuống lĩnh quân."
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Liễu Lâm quay đầu nhìn ta, hỏi: "Ngươi không xuống à?"
Ta lắc đầu, nói: "Không cần thiết."
Hắn không hiểu, lại hỏi: "Cái gì không cần thiết?"
Ta kiên nhẫn nói: "Kỳ Uyên hôm nay sẽ không đánh nhiều, hắn chỉ đến thăm dò chúng ta thôi. Ngươi không tin ta?"
"Không tin."
Ta cụp mắt, nói: "Không tin Vân Sơ cũng được, ngươi phải tin Thanh Ưng."
Cuộc đấu giữa ta và Kỳ Uyên diễn ra trong im lặng, nhưng kéo dài. Đội hình hai bên thay đổi liên tục, chàng vốn đang ngồi, giờ đã đứng dậy nhìn ta. Kỳ Uyên cầm lấy một mũi tên, cánh tay dài kéo căng cung, nhắm thẳng vào Quách Chiếu.
Ta nhíu mày, cũng cầm lấy cung Xuyên Vân của mình, nhắm thẳng lên trời. Trong nháy mắt, mũi tên của chàng xuyên qua bông tuyết với khí thế mạnh mẽ, mang theo sát khí b.ắ.n về phía Quách Chiếu.
Ta cười khẩy, mũi tên cũng như ngựa bất kham thoát khỏi dây cung, va chạm mạnh mẽ với mũi tên của chàng, đánh bật nó xuống. Kỹ năng b.ắ.n cung của ta là do chính Kỳ Uyên dạy.
Khi đó, ta thường được đặc cách đưa đến trường tập của chàng, từ bia cỏ gần đến xa, chàng nắm tay ta b.ắ.n khắp nơi. Phong thái b.ắ.n tên của chàng thật tàn nhẫn.
Vì vậy, ta cũng học được một chút. Quách Chiếu không có thời gian để nhìn hai mũi tên vỡ vụn đó. Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ suy sụp một thời gian. Huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn, lại nhắm mũi tên vào hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-so/chuong-8.html.]
Có lẽ Kỳ Uyên đã đạt được mục đích. Chàng ra hiệu thu quân, ta cũng chuẩn bị rút quân về. Nhưng chiến trường biến đổi khôn lường, Quách Chiếu hét lên "Tướng quân", ta chưa kịp phản ứng, một mũi tên đã xuyên qua vai ta.
Ta bị lực đẩy mạnh vào bức tường phía sau, một ngụm m.á.u phun ra, nhuốm đỏ tuyết rơi. Trong cơn mê man, ta nhìn thấy người lính nhặt tên cười mãn nguyện rồi rút lui cùng quân Lương.
Người lính này hẳn là nữ nhân.
Nàng rất xinh đẹp.
Ta bất tỉnh. Hôn mê bốn năm ngày mới tỉnh. Quân y nói, mũi tên đó b.ắ.n rất hiểm, đầu tên có tẩm kịch độc. Mọi người nhìn ta mặt mày tái mét, hỏi: "Độc gì vậy?"
Quân y lắc đầu, nói: "Giống độc của Hàn Bộ, nhưng không chắc chắn."
Liễu Lâm lập tức biến sắc. Ta mở mắt, không biểu lộ cảm xúc gì. Trong lòng lại nghĩ, ngươi thấy chưa tên khốn, phải đợi đến khi chủ tướng bị đ.â.m mới chịu tin. Ta khó nhọc vẫy tay, bảo mọi người lui ra, chỉ giữ lại Quách Chiếu.
Ta hỏi: "Mấy hôm nay có chuyện gì xảy ra không?"
Quách Chiếu đưa cho ta một tách trà và nói: "Hai ngày trước, Liễu Lâm linh cảm có điều chẳng lành nên đã chặn trước Tây Hà. Quả nhiên có người từ bộ tộc Hàn và nước Đại Lương dẫn khinh kỵ binh đến, Liễu Lâm đã xả nước sông nhấn chìm họ và bắt được không ít tù binh."
"Quách Chiếu, đưa ta đi."
"Người vẫn còn bị thương, không nên đi lại nhiều."
"Đây là mệnh lệnh."
Hắn không thể cãi lại ta, mặt nặng mày nhẹ ngồi bên cạnh xe ngựa. Ta khẽ cười, chuyện này không đáng kể, bởi vì sẽ có một Liễu Lâm với sắc mặt còn khó coi hơn. Có lẽ là lệnh từ cấp trên, Liễu Lâm hầu như luôn theo sát ta trừ những lúc cần thiết.
Ta nghe thấy hắn chửi rủa tòa thành trống rỗng này: "Dân chúng sơ tán là lẽ đương nhiên, nhưng sao các quan lại từ trên xuống dưới, đến cả quan coi thành cũng bỏ chạy?! Thành Ly này cứ thế bị bỏ rơi không ai bảo vệ? Một lũ hèn nhát!"
Giọng hắn vang vọng trong những con phố hẻm, ta ho khan hai tiếng, thở cũng khó khăn. Ta ngăn Liễu Lâm lại, lên tiếng: "Liễu Lâm, ngươi sai rồi."