Vãn Tinh Dữ Nhĩ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:59:17
Lượt xem: 3,578
Nhìn biểu cảm như vừa ăn phải thứ gì ghê tởm của hắn, không biết cuộc nói chuyện của chúng ta đã bị nghe được bao nhiêu.
Nói xấu người khác mà bị bắt tại trận, ta và Sở Tinh Lạc nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy hai chúng ta cứng đờ tại chỗ, Trì Ngọc Bạch lại mím môi, nở nụ cười ôn hòa như gió xuân:
"Lục đệ muội đến rồi. Lục đệ hôm nay săn được một con lợn rừng, lát nữa sẽ nhờ đầu bếp trong phủ nướng. Đầu bếp của ta tay nghề rất cao, trưa nay các nàng nhất định phải ở lại thưởng thức."
Bình thường, Trì Ngọc Bạch và Trì Tễ Chu đều bận rộn công việc, rất ít khi ăn cơm tại phủ, ngược lại ta và Sở Tinh Lạc thường xuyên ăn cùng nhau.
Chưa từng có lần nào như hôm nay, cả bốn người cùng ngồi chung một bàn.
Trì Ngọc Bạch quả là không nói điêu, đầu bếp của hắn thực sự có tay nghề rất tốt.
Một miếng sườn lợn nướng mật ong, lớp ngoài giòn tan, thịt bên trong mềm mịn, hương vị đậm đà, ta ăn đến nỗi bụng căng tròn, suýt đứng dậy không nổi.
Sau bữa ăn, vốn định cáo từ về nghỉ ngơi, nhưng lại bị Trì Ngọc Bạch gọi lại:
"Hôm tiệc Bách Hoa, Lục đệ muội b.ắ.n tên không trượt phát nào, mũi tên nào cũng trúng hồng tâm, ta rất ngưỡng mộ. Mấy ngày nữa Thái phó sẽ kiểm tra tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa của ta, nhưng ta thực sự không giỏi. Không biết... hôm nay có thể nhờ Lục đệ muội chỉ giáo đôi chút không?"
Ta ôm bụng, mở miệng định nói, nhưng không biết có nên đồng ý hay không.
Hắn là Thái tử, việc học hành có người chuyên trách, sao lại đến lượt ta dạy?
Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, liệu có phải không nể mặt hắn không?
Ta liếc nhìn Sở Tinh Lạc để cầu cứu, nàng cũng nháy mắt ra hiệu, như thể muốn ta đồng ý.
Đang lúc khó xử, Trì Tễ Chu cũng lên tiếng, nhưng lại nói với Sở Tinh Lạc:
"Mấy ngày nữa ta cũng phải kiểm tra âm luật. Không biết Hoàng tẩu có rảnh để chỉ giáo cho ta đôi chút?"
Cuối cùng, sự việc đã phát triển theo một hướng rất kỳ diệu.
Sau bữa ăn, vốn dĩ ta và Sở Tinh Lạc nên theo phu quân của mình trở về, nhưng không hiểu sao lại bị hoán đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-tinh-du-nhi/chuong-2.html.]
Ta dẫn Thái tử đi đến võ trường luyện b.ắ.n cung, còn Sở Tinh Lạc thì dẫn tiểu thúc đến bên cổ cầm, tự tay dạy âm luật.
Chuyện bên phía Sở Tinh Lạc ta không thể biết, nhưng bên này, ta lại cảm thấy có chút lúng túng.
Khi dạy b.ắ.n cung, không tránh khỏi những lần tiếp xúc thân thể.
Thái tử vừa là huynh trưởng của phu quân ta, lại vừa là phu quân của tỷ muội tốt của ta, việc ở riêng như thế này thật sự không thích hợp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Có lẽ thấy được sự ngượng ngùng của ta, Trì Ngọc Bạch phất tay cho lui đám hạ nhân, rồi nghiêm trang cúi chào ta:
"Lục đệ muội không cần quá bận tâm. Thái phó rất nghiêm khắc, lại không tiện thường xuyên đến phủ ta để dạy, ta chỉ muốn tranh thủ lúc có thời gian mà luyện tập thêm. Nếu trong kỳ kiểm tra có tiến bộ, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu yên tâm."
Nói xong, hắn lại thở dài:
"Chỉ trách thân thể ta không được như ý, không khỏe mạnh như Lục đệ, ngay cả việc b.ắ.n cung cũng chẳng thành, khiến người ta chê cười. Nếu Lục đệ muội cảm thấy dạy ta riêng lẻ như vậy không hợp lý, ta cũng không ép. Nếu có ai cười ta yếu đuối, không xứng làm Thái tử, thì cứ để họ cười thôi. Dù sao ta cũng đã bị cười nhạo nhiều năm rồi, cũng đã quen rồi."
Ta sững người, thầm nghĩ Trì Tễ Chu chẳng qua là bề ngoài cứng rắn, thực chất bên trong yếu đuối, không thể so sánh được!
Trì Ngọc Bạch sinh ra đã tuấn tú, dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, quả thật có phần hơi yếu ớt, so với thân hình lực lưỡng của Trì Tễ Chu thì trông hắn thật sự kém hơn nhiều chút.
Nhưng cặp chân mày thanh thoát và khí chất u buồn của hắn lại khiến người ta không khỏi động lòng, muốn giúp hắn giãn đôi mày đang chau lại.
Ý nghĩ này khiến ta giật mình, vội vàng kiềm chế những cảm xúc lạ lẫm trong lòng, đồng thời cũng cúi chào đáp lễ:
"Điện hạ tài trí hơn người, kiến thức uyên thâm, xin đừng tự ti như vậy. Vãn Ngưng đã luyện b.ắ.n cung nhiều năm, có một chút kinh nghiệm nhỏ, được Điện hạ tin tưởng, ta nhất định sẽ hết lòng chỉ dạy."
Trì Ngọc Bạch có lẽ thật sự không giỏi trong việc luyện võ.
Ta đã chỉ dẫn bằng lời suốt một hồi lâu, nhưng mũi tên nào hắn b.ắ.n ra cũng đều lệch hướng.
Không còn cách nào khác, ta đành phải đích thân hướng dẫn.
Hắn cao lớn, ta đứng sau lưng hắn không thể với tới tay, đành phải kéo một chiếc ghế nhỏ để đứng lên, bắt đầu dạy từng bước.
Vì khoảng cách quá gần, ta gần như kề sát mặt vào hắn.
Mùi long diên hương phảng phất vào mũi khiến ta có chút phân tâm.