Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-17 10:38:15
Lượt xem: 85
Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Hứa Yên Miểu: 【Khỉ đục vườn đào? Đâu đâu?!】
Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Thái tử: “Ở…”
Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Tiếng ho giống như bị lao phổi này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của hai người đang hóng hớt, hai người đồng thời quay đầu lại.
Thái tử do dự một chút, luyến tiếc lấy từ trong túi áo một nắm hạt dưa đưa qua: “Ăn không?”
Lão hoàng đế trừng mắt.
Trẫm muốn nói chuyện này sao!
Nhận lấy hạt dưa, cắn một cái. “Phì—” Lão hoàng đế nhổ vỏ hạt dưa, chỉ tay năm ngón: “Đánh như vậy còn kém xa trẫm năm đó. Tên mặc áo xám kia, nếu là trẫm ở vị trí đó, trẫm sẽ…”
Cát An Hầu tức giận quát: “Loại tạp chủng! Tiện nhân, ngươi tưởng thêm tám đứa tạp chủng là ta sẽ sợ ngươi sao!”
Cát An Hầu: “Lên—”
Đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, ông ta quay đầu nhìn trái nhìn phải.
Hả???
Người đâu? Sao trống không thế này?
Quay đầu lại nhìn, phát hiện huynh đệ, cháu chắt mà ông ta mang đến đều đồng loạt lùi về sau một bước, nhường ra một khoảng trống lớn xung quanh ông ta.
Sắc mặt Cát An Hầu lập tức trở nên khó coi: “Các ngươi đang làm gì thế! Còn không mau đánh!”
Các huynh đệ, cháu chắt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, im lặng lùi về sau thêm vài bước.
Đùa gì thế, đối diện có nhiều người cường tráng như vậy!
Cát An Hầu bị đánh úp bất ngờ, vội vàng nhìn về phía đại ca của mình——người duy nhất không nhúc nhích, rất là tổn thương: “Ca! Huynh là ca ruột của ta!”
Đại ca ông ta: “Đúng vậy, ta là ca ruột của ngươi, không phải là kẻ ngu ngốc đi chịu c.h.ế.t thay.”
Lão hoàng đế trơ mắt nhìn đám ái tướng của mình đánh nhau loạn xạ.
Cát An Hầu! Ngươi làm cái quái gì thế! Từ sau khi không ra chiến trường, ngươi không luyện tập thêm sao?! Thế mà lại bị người ta túm tóc đánh!
【Hầy, ông già hơn năm mươi tuổi rồi, hôm qua thức trắng cả đêm, cũng thật là biết hành hạ bản thân, hôm nay không còn sức lực cũng là chuyện bình thường.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-79.html.]
Lão hoàng đế: “…”
【Giống như phu nhân nhà hắn rất thông minh…】
Lão hoàng đế: “Chậc!” Sao lại dừng lại rồi, ngươi nói thêm chút nữa đi!
【Còn có còn có, đại ca của Cát An Hầu…】
Đại ca hắn thì sao?
Văn võ bá quan khó hiểu nhìn qua. Đó chính là tâm phúc ái tướng chân chính của bệ hạ, một thanh loan đao múa đến hùng hổ, một người có thể địch tám!
Hứa Yên Miểu: 【Chậc chậc, ra vẻ ta đây cũng tham gia nhưng chẳng bỏ chút công sức nào! Còn lén lút giẫm chân Cát An Hầu!】
Cát An Hầu trợn tròn mắt, quay đầu nhìn đại ca mình, không thể tin nổi: “Ca, huynh—”
【Ồ ồ, có thể hiểu được, có thể hiểu được, thì ra hắn ta biết Cát An Hầu từng có ý đồ với phu nhân nhà hắn!】
Tinh Lan
Văn võ bá quan: “!!!”
Chuyện này ta đây không buồn ngủ nữa! Nói rõ ràng ra!!!
Mọi người vây quanh võ đài.
Kỷ Tuế bị bỏ rơi bên ngoài: “…?”
Vẫn là Thái tử chú ý tới hắn đang luống cuống tay chân, rất nghĩa khí kéo người đi vào: “Lại đây! Đi theo ta!”
Kỷ Tuế: “Chờ đã…”
Cũng không cần phải nhiệt tình như vậy lúc này!!!
“Ây da! Tái Niên, lại đây lại đây, ngươi chính là quá câu nệ rồi, ta nói cho ngươi biết, chuyện hóng hớt thế này nhất định phải đứng hàng đầu! Trước đây ngươi chưa thử qua, thử một lần là biết nó thú vị thế nào ngay!”
Thái tử kéo người đi vào trong.
Kỷ Tuế cố gắng để bản thân đi về hướng ngược lại: “Điện hạ! Ta không…”
“Ngươi yên tâm, ngươi chỉ là mới trở về, còn chưa thích nghi với bầu không khí hiện tại của chúng ta thôi! Đi đi đi, bản cung dẫn ngươi đi trải nghiệm—”
“Khoan đã, điện hạ!” Kỷ Tuế hoàn toàn không muốn trải nghiệm! Tại sao Thái tử điện hạ lại thành thạo chuyện này như vậy?
Chẳng lẽ là…
Kỷ Tuế nhắm chặt mắt.
Hứa, Yên, Miểu!
*
Cho dù Thái tử có là ai đi chăng nữa, thì cũng là người từ năm mười hai tuổi đã bị phụ hoàng lôi ra chiến trường, Kỷ Tuế đường đường là một văn nhân ghét đổ mồ hôi, dẫn đến việc trong sáu môn nghệ của người quân tử chỉ tinh thông bốn môn là lễ, nhạc, thư, số, căn bản không thể nào dùng sức mạnh để chống lại Thái tử đang hào hứng bừng bừng.