Vân Yểu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:12:41
Lượt xem: 1,553
12
Ta sinh rồi.
Sinh được một nữ nhi.
Đặt tên là Dung Xán, xán lạn như ánh mặt trời rực rỡ.
Ta cự tuyệt gặp mặt Dung Húc.
Mỗi ngày đều ngồi tại phía trước cửa sổ, nhìn về phía gốc hoa quế duy nhất trong sân.
Trước kia ở nhà, cha mẹ đối với ta cũng không hẳn là hết mực yêu thương.
Nhưng đến mùa hoa quế nở, bọn họ kiểu gì cũng sẽ cùng nhau làm bánh hoa quế.
Kia là những hình ảnh ấm áp nhất trong ký ức của ta..
Mấy năm trước ta muốn ăn bánh quế tự mình làm..
Hắn liền dùng tiền đến viện của người ta tìm mua về một gốc cây quế, trồng trong viện của chúng ta.
Khi đó thân thể ta suy yếu, hắn không cho ta làm gì cả.
Dựa theo lời ta hướng dẫn, từng bước làm ra một ít bánh.
Cuối cùng không giống miêu tả chút nào, rất khó ăn
Ta giả bộ như ăn ngon lắm, ăn được vài miếng.
Hắn phát giác được ánh mắt của ta không đúng, cầm lấy bánh quế cắn một cái.
Xì một tiếng khinh miệt.
Đem toàn bộ chỗ còn lại ném đi.
"Chờ lấy, ta làm lại một phần khác. Nàng muốn gì, ta đều chuẩn bị cho nàng đầy đủ!"
Hắn từ trước đến nay có thể nhìn rõ tâm tình của ta, liền từ quan sát thần sắc của ta mà đoán ra, hết lần này đến lần khác.
Thẳng đến khi ta mặt mày cong cong, trong mắt chỉ toàn là vui vẻ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
13
Dung Húc tới gặp ta rất nhiều lần.
Ta để tiểu Đào đuổi hắn đi.
Tiểu Đào hoàn toàn không hiểu.
Tất cả mọi người biết chúng ta ân ái hòa thuận, làm sao lại nháo đến mức độ này
Ta khoát khoát tay: "Không có gì, Dung Húc đang tìm chủ tử mới cho ngươi."
Về sau, tiểu Đào cũng không tiếp tục hỏi chuyện gì liên quan đến Dung Húc nữa.
Trước đây Dung Húc còn có thể đứng từ xa mà nhìn ta.
Bây giờ hắn khẽ đến gần, liền bị tiểu Đào đuổi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/van-yeu/chuong-7.html.]
Ta cách bệ cửa sổ, mắt thấy tiểu Đào xua đuổi Dung Húc.
Đột nhiên, Dung Húc phát giác được tầm mắt của ta, nghiêng đầu nhìn qua.
Ta đã đóng cửa sổ lại.
Nhưng tiểu Đào cũng chỉ là một con mèo tam thể thôi.
Nếu Dung Húc thực sự muốn vào, nàng ngăn không được.
Lúc Dung Húc tiến đến, ta đang viết thư.
Hắn nhìn thấy ngay phía trên là ba chữ to "Thư cuối cùng".
Bỗng nhiên hoảng hồn, một tay cầm chặt lấy.
Ta tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc hắn tới gần ta, ta cũng đã cảm nhận được rồi. Tự biết mình không tránh được, liền tùy ý mặc hắn nhìn.
Hắn vội vàng hỏi: "Yểu yểu, nàng muốn đi đâu? Vì sao lại muốn viết lá thư cuối cùng cho ta? Y sư rõ ràng nói qua thân thể của nàng không có gì đáng ngại!"
Ta mặt không đổi sắc: "Chẳng qua chỉ là viết chơi. Dung Húc, ngươi nên đi thăm Trần Niệm đi, đừng đến tìm ta."
Nghe nói gần đây thai của Trần Niệm bất ổn.
Hắn nên đi đến chỗ Trần Niệm mới đúng.
Có thể Dung Húc không nghe thấy lời ta nói.
Hắn kinh ngạc nhìn mấy chữ lớn trên thư, nhìn thấy nội dung ta dặn dò nữ nhi từng chút một
Trọn vẹn viết năm tờ giấy.
Ta dạy nữ nhi không cần quan tâm đến bề ngoài, làm bản thân lớn mạnh mới có thể nói ra những lời nói có trọng lượng.
Ta dạy con bé chớ có vì nam tử, phải biết yêu thương lấy bản thân mình.
Ta nói cùng nó về chuyện kinh nguyệt, thân thể ta không tốt, hay bị đau bụng kinh, sợ sẽ di truyền cho nó, ta xin lỗi, thỉnh cầu nó chớ trách ta.
Ta chưa hề nói yêu nó, cũng chưa từng viết xuống tên của mình.
Ta đem hết chuyện của bản thân kể lại cho Xán Xán nghe.
Dung Húc xiết chặt giấy viết thư, ngón tay khẽ run.
Hắn bỗng nhiên nâng lên con ngươi đầy tơ máu, đã thấy ta một mặt bình tĩnh uống trà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Yểu yểu, nàng muốn đi đâu nữa? Nàng đã nói đời này chỉ muốn ở cùng ta, cớ sao bây giờ lại viết phong thư này”
Ta thản nhiên nói: "Ngươi đã từng nói qua, đời này chỉ một mình ta."
Hắn nắm chặt cổ tay của ta, tiếng nói phát ra hung ác.
"Ôn Vân Uyển, nàng nghe cho kỹ, ta sai, nhưng không cho nàng đi! Có nghe hay không! Ta không cho phép! Đời này kiếp này, chúng ta cũng sẽ không tách ra!"
Ta gật đầu.
Nhàn nhạt lên tiếng.
"Ừm."