Vầng Trăng Lạc Nhân Gian - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:33:31
Lượt xem: 110
Năm năm sau ngày kết hôn, Lục Hành dẫn một cô nương về nhà.
Nghe tin hắn về Đông Cung, ta lập tức ôm lò sưởi tay chạy ra ngoài đón hắn như thường lệ. Mùa đông gió lớn, ta bước quá nhanh nên không cẩn thận vấp vào góc váy, chiếc lò sưởi tay bất ngờ rơi xuống, lăn đi nhanh như chớp.
"Hành Lang ——" Ta cất cao giọng, chờ hắn bước lại gần ôm ta vào lòng rồi cười nhạo sự thiếu kiên nhẫn của ta.
Nhưng hôm nay Lục Hành không nghe thấy. Mùa đông gió lớn, hắn đang cẩn thận kéo chặt áo choàng cho vị cô nương đứng bên cạnh mình.
Đây là lần đầu tiên hắn không tới cầm tay ta.
Cô nương mà Lục Hành đưa về tên Thẩm Vãn Tranh. Không bao lâu trước hắn từng bị một đám thổ phỉ bắt cóc, lúc cố gắng chạy được ra khỏi sơn trại thì cả người đã đầy thương tích, được Thẩm Vãn Tranh đi hái thuốc tìm thấy. Nàng ta đưa Lục Hành hôn mê bất tỉnh về nhà dốc lòng chăm sóc, cùng ăn cùng ở.
Thâm cung đông đúc, lòng người khó đoán, tuy Lục Hành còn trẻ nhưng đã rất già dặn trưởng thành, đoạn thời gian đó có thể xem như những ngày tháng thoải mái nhất trong cuộc đời hắn.
"Vãn Tranh mồ côi cha mẹ, cũng không có nhà, chúng ta thu nhận nàng ấy ở lại được không?" Sau khi sai người đưa Thẩm Vãn Tranh đi sắp xếp chỗ ở, Lục Hành hỏi ta.
Ta vò mạnh vạt áo, thoáng bất an mở miệng: "Vậy, nàng ta ở lại Đông Cung dưới thân phận gì?"
Lục Hành sửng sốt trong nháy mắt rồi lập tức cười phá lên, vừa véo mặt ta vừa trêu ta ghen tuông vớ vẩn. Hắn nói hắn đã có ta rồi, đương nhiên Thẩm Vãn Tranh chỉ là muội muội. Hắn muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, lại thấy nàng thân cô thế cô nên có nghĩa vụ phải ra tay giúp đỡ.
"Không có Vãn Tranh, làm sao phu quân nàng trở về được? Nàng cũng nên cảm ơn nàng ta một tiếng chứ, phải không nương tử tốt của ta?"
Lục Hành ấp hai tay lên má ta mỉm cười dịu dàng. Đáng lẽ ta nên thấy yên lòng, nhưng lúc này nỗi bất an trong lòng ta không hiểu sao còn nặng nề hơn trước.
Ta nhớ lại lúc còn ngoài cửa Đông Cung, ánh nhìn của Lục Hành dành cho Thẩm Vãn Tranh chính là lưu luyến.
2
Thẩm Vãn Tranh là một cô nương rất mềm yếu. Thời điểm ta đến gặp, nàng ta ngồi bên khung cửa sổ thêu một chiếc khăn tay. Bạch mai ngoài cửa sổ đang kỳ nở rộ, trông nàng cũng tựa như vừa từ trong tranh bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vang-trang-lac-nhan-gian/1.html.]
Thấy ta tiến vào, Thẩm Vãn Tranh vội vàng đứng lên run rẩy hành lễ, sau đó nàng cúi đầu đứng yên, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng đỏ.
Chính ta cũng không biết phải nói gì với nàng, Đông Cung chưa từng có nữ tử xa lạ nào khác vào ở, tính cách nàng cũng không hoạt bát yêu kiều như các công chúa quận chúa bình thường.
Sau một lúc lâu, ta chỉ đành hỏi: "Cô đang thêu gì vậy?"
Thẩm Vãn Tranh sợ hãi đáp: "Dân nữ muốn thêu cho nương nương một chiếc khăn tay, xin nương nương đừng ghét bỏ dân nữ vụng về…"
Ta lệnh cho thị nữ nâng chiếc khăn kia lên nhìn kỹ. Đây mà gọi là vụng về? Chiếc khăn lụa vuông thêu hồng mai và bông tuyết đầy trời, rất tinh xảo mà cũng hợp với thời tiết bên ngoài. Thẩm Vãn Tranh đúng là đã tốn không ít công sức.
Ta nhét trả lại khăn vào tay nàng: "... Đa tạ cô, ta thích lắm. Sau khi thêu xong cô có thể đưa sang tẩm điện cho ta được không?"
Khuôn mặt Thẩm Vãn Tranh lập tức nở nụ cười tươi như như hoa. Đây là ân nhân cứu mạng của Lục Hành, ta cũng phải đối xử tốt với nàng mới đúng.
Thẩm Vãn Tranh là một cô nương tốt. Sau ngày đưa khăn tay tới, cứ dăm ba hôm nàng lại đưa vài thứ hay ho tới tẩm điện của ta, hoặc là điểm tâm mềm mại ngọt ngào, hoặc là phương thuốc bổ thân ích khí. Thậm chí đến cả nhũ mẫu của Lục Hành xưa nay vốn hà khắc cũng phải khen nàng tâm tư tinh tế.
Mãi đến một ngày ta phát hiện ra một chiếc túi thơm trên đai lưng áo ngoài của Lục Hành.
Xưa nay Lục Hành không dùng huân hương, bên hông luôn đeo duy nhất dây ngọc bội do ta tặng. Túi thơm trong tay có hình thức khá đơn giản thêu tùng hạc duyên niên, bên trong tỏa ra mùi hương bạch mai nhàn nhạt.
Lục Hành thay xiêm y xong rất tự nhiên lấy lại chiếc túi thơm trên tay ta: "Tay nghề của Vãn Tranh khéo léo lắm đúng không? Đâu như Chiêu Chiêu nhà chúng ta, lão hổ cũng có thể thêu thành con mèo…"
Hắn treo chiếc túi lên đai lưng trở lại, màu gấm xanh kết hợp với màu xanh của ngọc bội thoạt nhìn không chối mắt chút nào. Lục Hành nói: "Chiêu Chiêu, tính tình Vãn Tranh mềm yếu, nàng nhường nhịn nàng ấy một chút nhé."
Lục Hành mỉm cười ôm thắt lưng ta giống như chỉ đang thảo luận vài câu chuyện nhà.
Nhưng trước kia hắn không nói như vậy.
Lục Hành mười sáu tuổi từng tuyên bố trước đám tỷ muội kiêu căng và các vương công tiểu thư thế gia hiển hách rằng: "Chiêu Chiêu không thể chịu ấm ức, ai cũng phải nhường nàng ba phần."