Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao - 16
Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:39:02
Lượt xem: 281
Nhưng ta thì khác, ta là người đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ từ nhỏ đến lớn, tất cả may mắn ta có được đều không đáng giá bằng một mũi tên kia. Nhưng nàng không biết ta không tin vào Thần Phật. Ta đã đợi Tống Cô Tinh suốt tám năm. Ngay cả trong giấc mơ ta cũng luôn mơ được ôm hắn thật chặt. Cuối cùng ta cũng được ở bên cạnh hắn như ngày hôm nay, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn mũi tên có thể mang theo độc kia đ.â.m vào trong thân thể của hắn.
Ta không biết mình đã đi được bao xa trong màn trắng bao la, đột nhiên ta nhìn thấy một luồng ánh sáng.
“Lâm Mãn Nguyệt, là hắn thay ngươi đền mạng.” Có một giọng nói vang lên từ mọi hướng. Ta không nghe ra giọng nói là của ai, nhưng trong lòng ta dâng lên một cảm giác buồn bã, cuối cùng hóa thành một dòng nước ấm, từ khóe mắt chảy xuống.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, công chúa tỉnh rồi!” Ta nghe thấy tiếng khóc của Sơ Nhất vang lên bên cạnh mình.
Ta cố hết sức mở mắt ra, liền nhìn thấy mọi người nhanh chóng vây quanh lại đây. Tống Cô Tinh ngồi ở bên giường, dáng vẻ trầm tĩnh, lạnh nhạt vốn có đã không còn nữa. Mọi người đều trông rất buồn bã.
Mặc dù ta đã tỉnh lại, nhưng ta phát hiện trong cơ thể dường như có cái gì đó trống rỗng.
Ta nhìn về phía Sơ Nhất đang khóc sưng mắt, nàng cúi đầu không dám nhìn ta. Đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong đầu. Bàn tay a nhẹ nhàng đặt lên phần bụng dưới của mình, ở đó có một lớp vải quấn lại. Ta khó tin nhìn về phía Tống Cô Tinh: “Điện hạ... “
Hắn đặt tay lên tay ta, mở miệng, cuối cùng nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này, còn có thể có.”
Ta không tin! Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng không có phản ứng gì, rõ ràng một chút cảm giác ta cũng không có...
15.
Nguyệt sự của ta vẫn luôn không ổn định, có lẽ là do lúc nhỏ bị cảm lạnh quá nhiều. Cho nên khi hơn một tháng không thấy có nguyệt sự, ta tưởng rằng lại giống như trước đây. Sơ Nhất cũng nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, ta nổi giận với chính mình. Ta tức giận đến mức nằm trên giường mê man mất mấy ngày rồi mới choáng váng tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vang-trang-tron-ben-canh-nhung-vi-sao/16.html.]
Tống Cô Tinh ngồi ở bên giường của ta, thấy ta tỉnh lại, khóe miệng nở một nụ cười.
“Nàng có đói bụng không? Có muốn ăn một chút bánh ngọt không?” Hắn nhẹ nhàng đỡ ta dậy, bón cho ta vài thìa nước. Nước kia giống như là mật đắng, đắng từ trong miệng đến trong lòng ta.
Ta nhìn Tống Cô Tinh, nhìn đường nét trên khuôn mặt hắn đẹp như vậy, không biết nếu đứa bé kia có thể bình an chào đời, có phải cũng sẽ giống như hắn hay không. Càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ, bả vai của ta run lên một cách mất kiểm soát.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cánh tay Tống Cô Tinh nhẹ nhàng ôm lấy ta, vỗ về nhẹ nhàng lên lưng ta. Rốt cuộc ta không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, lăn xuống miệng. Đắng chát.
“Thiếp không cố ý, thiếp ..thiếp không biết...” Ta giơ tay lên che mặt mình. Trong chốc lát, ngay cả những đầu ngón tay ta cũng ướt át. Đã lâu lắm rồi ta không khóc như thế này.
Bàn tay Tống Cô Tinh đặt sau lưng ta hơi run lên. Hắn nâng tay lên, đặt ở sau đầu ta. Một nụ hôn vội vàng rơi xuống trán ta: “Ta biết, ta biết.”
Không biết ta đã khóc mất bao lâu, sau dó được Tống Cô Tinh dỗ ngủ lại. Sau khi ta tỉnh lại mới biết được, Tống Cô Tinh càng ngày càng bận rộn. Hắn bận rộn đến mức chỉ có lúc đêm khuya mới có thể đến thăm ta một chút, sau đó ở trên giường nghỉ ngơi một lúc.
Cốc Dụ nói, Tống Cô Tinh vì để có thể sớm ngày ngồi lên vị trí kia, đã mấy đêm không ngủ. Chỉ có sau khi ta tỉnh lại, hắn mới tranh thủ chợp mắt trên giường một lát. Ta biết hắn đã thay đổi kế hoạch ban đầu của mình vì ta. Hắn muốn báo thù cho đứa bé chưa ra đời kia. Nhưng hiện tại, hắn bị hạn chế mọi mặt, căn bản không có cách nào có thể đẩy mạnh kế hoạch nếu không điều động nhân thủ cả.
Cho nên ta chỉ có thể giả vờ khỏe lại.
Tối nay, hắn khẽ bước đến trước giường của ta, vốn định chỉ nhìn ta một cái rồi rời đi, nhưng ta đã nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của hắn.
“Điện hạ.” Ta mở to mắt nhìn hắn: “Ngủ cùng thần thiếp đi.”
Bàn tay hắn đặt trên tay ta: “Đừng làm loạn.”
Ta túm chặt lấy thắt lưng hắn không buông. Cuối cùng Tống Cô Tinh không thể nói nên lời mà thở dài, vung tay lên dập tắt mấy ngọn nến sáng nhất. Hắn thay quần áo ngủ rồi nằm xuống bên cạnh ta. Chưa kịp để ta có động tác gì, hắn đã cách chăn ôm lấy ta, nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Lúc ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta ngước mắt lên nhìn thấy Tống Cô Tinh đang nằm bên cạnh. Hình như đã lâu lắm rồi hắn không ngủ như vậy, hơi thở chậm rãi, nhẹ nhàng phun lên cổ ta. Ta nhìn vành mắt hắn có màu xanh nhàn nhạt, không tránh khỏi đau lòng. Ta không thể trở thành gánh nặng của hắn được.