Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:02:19
Lượt xem: 1
Khương Đường không hùa theo, chỉ nói: “Ta quên hỏi, trong nhà có chuyện gì vậy? Đừng trách ta mạo muội, ta chỉ muốn hỏi xem có giúp được gì hay không thôi, nếu có người sinh bệnh, ta có thể mời đại phu tới xem giúp. Nếu thiếu bạc, chỗ ta cũng có cho vay trước, đừng ra ngoài mượn nợ sẽ bị tính lợi tức.”
Hai người này ấp úng xua tay nói không cần.
Khương Đường lạnh mặt: “Nếu không cần thì cứ khấu trừ tiền công đi, Điền chưởng quầy, ngươi đưa hai người bọn họ đi kết toán tiền công tháng này đi.”
Khương Đường không muốn mua người làm nên mới thuê, tiền công trả cũng cao. Giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu cứ tùy tiện nghỉ như vậy, sau này nàng biết quản lý người làm như thế nào.
Hai người còn muốn nói cái gì đó nhưng Điền chưởng quầy đã lên tiếng: “Hai vị nên đi đi, chủ nhân hiền lành, nhưng không phải hiền tới mức để người ta khinh, đi bây giờ còn có thể giữ được tình cảm, đừng để cuối cùng phải nháo tới quan phủ.”
Còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là tới cuối tháng mười.
Hai người bọn họ không thiếu bạc, cũng không cần đại phu, nói chuyện lại ấp úng, Điền chưởng quầy thật sự nghĩ không ra bọn họ có việc gì gấp.
Có câu người thường đi tới chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, cứ chúc hai người bọn họ tiền đồ như gấm đi.
Chờ kết toán xong, Điền chưởng quầy lại nói: “Ta sẽ đi tìm người mới, chủ nhân, ta vẫn cảm thấy mua người sẽ ổn hơn.”
Đối xử tốt một chút, lại giữ khế ước bán mình của bọn họ, như vậy là nắm được người trong tay, tính ra vẫn tốt hơn thuê người, cũng không cần lo lắng người ta bỏ việc tới chỗ khác.
Nhưng Khương Đường không muốn, nàng từng làm hạ nhân, nàng không có cách nào đi mua người cả, trong lòng nàng vẫn không bước qua được bức tường đó.
Cho dù Điền chưởng quầy đã nói là đối xử với người ta tốt một chút, nhưng sau này thì sao, có thể lại cảm thấy đây là lẽ thường tình, cứ thể sai sử người khác.
Lại nói, thuê người thì có thể đuổi, mua người thì chỉ có thể bán đi, nàng không làm được những chuyện như thế.
Khương Đường thấy may mắn là hai người này không có đụng tới chuyện bếp núc, chỉ lo làm việc của mình.
Tuy có ra vào phòng bếp nhưng có lẽ cũng không học được thứ gì.
Nhìn bộ dạng của bọn họ như vậy, chắc chắn trong nhà chẳng có việc gấp gì, tám phần là bị người khác “đào” đi, đào đi làm cái gì, có lẽ là đầu bếp.
Cho dù làm cái gì cũng không liên quan tới nàng.
Khương Đường nói: “Vẫn cứ tìm người thuê đi, tìm được người rồi ngươi nhớ để ý kĩ một chút. Ta cũng từng nghĩ tới điều chưởng quầy nói, chỉ là vẫn là cảm thấy thuê người tốt hơn.”
Điền chưởng quầy thở dài trong lòng, sau đó đơn độc tới bến tàu.
Khương Đường làm như vậy cũng không sai.
Công văn và ràng buộc tình cảm xem ra vẫn được lòng người hơn là khế ước bán mình, cứ nhìn nữ đầu bếp và chưởng quầy trong cửa hàng, đều trung thành với một chủ.
Nhóm nữ đầu bếp này cũng đi lên từ vị trí giúp việc, nhớ kỹ phần ân tình này, có lẽ bọn họ cũng từng được mời đi, nhưng bọn họ chọn ở lại. Trên đời này có loại người vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng có người biết tri ân báo đáp.
Điền chưởng quầy lại thuê thêm hai người giúp việc, tuy đã làm rất gấp rút nhưng vẫn bị muộn một ngày.
Chuyện rửa chén đều do nhóm đầu bếp nữ phụ trách.
Khương Đường không muốn kéo dài nữa nên đã nhờ Bạch Vi hỏi thăm một chút thông tin về vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa.
Tên họ là gì, nhà ở đâu, nàng phải tới cửa chào hỏi trước đã.
Trời đổ tuyết thế này, hỏi thăm tin cũng mất hết hai ngày, tới ngày mười lăm tháng mười một Bạch Vi mới tìm hiểu được rõ ràng: “Vị hôn thê của Thẩm đại nhân họ Cố, tuy nói là đính hôn từ nhỏ nhưng thật ra là con dâu nuôi từ bé. Nhà ở ngõ Minh Dương, vị Cố tiểu nương tử kia cũng kinh doanh buôn bán, là thợ thủ công, còn mở một cửa hàng ở Thịnh Kinh, cửa hàng nằm cách đây hai con phố, bán mấy món đồ nho nhỏ, rất có tiếng ở Thịnh Kinh.”
Phu nhân tiểu nương tử thích đến đó đều vì muốn nhìn ngắm những món đồ tinh xảo.
Bạch Vi còn đến cửa hàng đó xem thử, có bán quạt xếp, dù giấy, cũng có mấy loại trang sức, đồ sứ, quả thật không giống người tầm thường.
Khương Đường không có hứng thú với mấy thứ này nên cũng không rõ lắm.
Nàng nói: “Ngày mai ta đi xem thử.”
Ngày kế, Khương Đường đi đến cửa hàng mà Bạch Vi đã nói.
Cố tiểu nương tử không ở đây, nàng thấy trong cửa hàng có không ít đồ vật, rực rỡ muôn màu khiến người ta không thể nào xem hết được.
Trên ngăn tủ phía sau còn có không ít đồ sứ, thầm nghĩ, này tài nghệ của người cổ đại cũng không thua gì hiện đại, nếu thức ăn được bày trên đồ sứ này, chắc chắn sẽ trông rất ngon mắt.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Có thể đổi một lợt chén bát trong cửa hàng mới.
Khương Đường dạo qua dạo lại một vòng, không hỏi gì đã quay đầu rời đi.
Ngày hôm sau lại tới một chuyến nữa, hỏi chưởng quầy đồ sứ bán thế nào nhưng lại không mua, chờ đến ngày thứ ba, rốt cuộc Khương Đường cũng gặp được tiểu nương tử Cố gia.
Tiểu nương tử Cố gia rất xinh đẹp, cả người như tản ra một cỗ linh khí, xem ra là vì làm một người thủ công nên khí chất cũng rất ôn hòa lễ độ.
Không thể nói là người trầm tĩnh, vì hành động của nàng ấy không giống với những quý nữ thế gia nàng từng gặp qua. Nhìn có vẻ thông minh lanh lẹ hoạt bát, khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ.
Khương Đường nghĩ có một vị hôn thê như vậy, tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt.
Cố tiểu nương tử thấy Khương Đường cười cười: “Khách nhân muốn xem cái gì? Đồ để bên này, trên lầu cũng có.”
Khương Đường nói: “Ta muốn hỏi một chút, ở đây có nhận làm đồ sứ không, ta buôn bán thức ăn, muốn làm mấy bộ đồ sứ tốt một chút, tốt nhất là in tên cửa hàng bọn ta lên trên, kiểu dáng phải thanh lịch nho nhã.”
Cố tiểu nương tử gật đầu hỏi: “Cái này không thành vấn đề, tiểu nương tử muốn đặt bao nhiêu bộ?”
Khương Đường tính toán diện tích của cửa hàng mới, chỉ riêng lầu một đã có bốn mươi bàn, có bàn hai người và bàn bốn người.
Lúc ăn cơm thường sẽ dùng một bát, một đũa và một chiếc đĩa, đũa thì cứ dùng đũa trúc là được.
Lại tính đến tầng hai, khách nhân cũng sẽ không ồ tới dùng bữa cùng một lúc, đặt khoảng một trăm bộ là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Đường nói: “Ta đặt một trăm bộ trước, khi nào thì làm xong?”
Cố tiểu nương tử nói: “Đầu tiên là đặt cọc, sau đó xem hàng mẫu, nếu vừa lòng thì sẽ tiến hành nung, trong vòng một tháng là xong.”
Một tháng cũng vừa vặn.
Khương Đường gật đầu, nói yên cầu của nàng với Cố tiểu nương tử, nàng không nghĩ tới nơi này cũng có nghề này, thấy đồ sứ trong cửa hàng rất đẹp, hẳn là đồ làm cho nàng cũng không kém được.
Đặt cọc trước năm lượng bạc, sau khi hoàn thành sẽ tính phần còn lại.
Khương Đường không quên ý đồ đến đây, sau khi ký công văn xong đã nói với Cố tiểu nương tử: “Chuyện này đều nhờ ngươi, không thì ta cũng không biết tìm ai. Qua một thời gian nữa cửa hàng mới của ta khai trương, muốn mời ngươi và người trong nhà tới ăn một bữa, không biết ngươi có rảnh không?”
Ý đồ của Khương Đường khi đến đây rất rõ ràng, lúc mới nói chuyện nàng đã sinh ra hảo cảm với Cố tiểu nương tử, biết được tên nàng ấy chỉ có một chữ Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-172.html.]
Khương Đường cũng tự giới thiệu bản thân, cũng nói đến nguồn gốc của lẩu Trạng Nguyên.
Khương Đường không biết chuyện kinh doanh của mình lớn nhỏ thế nào, cũng không biết Cố tiểu nương tử có thể đến được hay không.
Nhưng nàng đã biết được đáp án rất nhanh.
Cố Tiêu nói: “Vậy hôm khai trương ta sẽ đến góp vui, nhưng chắc phải đợi tới tối, chuyện buôn bán của ta ở đây cũng bận rộn, vị hôn phu của ta bãi triều cũng muộn.”
Khương Đường nhẹ nhàng thở ra nói: “Cửa hàng nhà ta đóng cửa muộn, các ngươi tới lúc nào cũng được.”
Cố Tiêu khách khí nói: “Còn chưa cảm tạ ân tình ngày đó ngươi cho hôn phu nhà ta ăn cơm.”
Khách sáo hai câu, Khương Đường mới rời khỏi cửa hàng.
Lúc rời đi dù bị gió thổi qua cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc thanh minh. Vậy là chuyện chiêu bài đã được giải quyết, bây giờ cho dù chỗ cửa hàng cũ bán mấy món giống nhau như đúc, nàng cũng không sợ.
Chiêu bài là vật chết, người mới là vật sống.
Chỉ là một mặt tiền sao có thể so được với Thẩm Hi Hòa? Chỉ có Trạng Nguyên lang cộng với đậu phụ phấn ti bảo thì mới thành món lẩu đậu phụ phấn ti bảo.
Cửa hàng mới vẫn còn đang trong quá trình trang hoàng, Khương Đường cũng phải đợi lô đồ sứ mới.
Cách cuối tháng vẫn còn mấy ngày, mỗi ngày chủ nhân cửa hàng cứ sai người tới hỏi khi nào bọn họ mới dọn đi.
Điền chưởng quầy khách sao nói: “Yên tâm đi, bên này đang thu dọn nồi niêu xoong chảo rồi, mấy thứ đồ cần bỏ thì sẽ bỏ hết, tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ.”
Khương Đường tìm người đắp lò bánh mì phía sau hậu viện của cửa hàng.
Người đắp lò chính là sư phó ở phủ Vĩnh Ninh hầu.
Sư phó của phủ Vĩnh Ninh hầu tất nhiên sẽ không đi làm lò bánh mì cho người khác, cho nên toàn bộ Thịnh Kinh này, cũng chỉ có Yến Kỉ Đường, Cẩm Đường Cư, tiệm lẩu và Khương gia có lò bánh.
Sắc mặt của người nọ không tốt lắm, thái độ lại càng kém: “Nhớ thu dọn cho sạch sẽ, còn có bàn ghế, tường gạch, ta đều sẽ xem qua.”
Điền chưởng quầy vẫn khách sáo: “Yên tâm đi, chắc chắn là như vậy.”
Đảo mắt là tới cuối tháng mười, buổi sáng cuối cùng của tháng mười, Điền chưởng quầy dắt theo nhóm giúp việc và nhóm sư phó mang hết nồi niêu xoong chảo dọn tới cửa hàng mới.
Cảm thấy đồ vật không nhiều lắm, nhưng tới lúc dọn cũng đã phải chạy tới chạy lui bốn lượt.
Trời lạnh, trên đường lại có tuyết đọng, đồ sứ là đồ vật đắt đỏ, phải cẩn thận.
Dọn xong ai nấy đều túa mồ hôi.
Lò bánh mì trong viện cũng đã bị đập, xong khi dọn đi hết lại kiểm tra thêm một lần, cũng kiểm tra luôn cả số bàn ghế, không một ai có thể bới ra lỗi.
Sau khi nghiệm thu, bọn họ đã nhận lại hai mươi lượng bạc đặt cọc.
Cửa hàng mới bên kia phải chờ thêm một thời gian, mất mấy ngày nữa đồ sứ mới hoàn thành, việc trang hoàng cũng gần tới lúc nghiệm thu.
Cửa hàng không có việc gì, Khương Đường cho mọi người nghỉ hai ngày, có thể về thăm nhà, thuận tiện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Điền chưởng quầy không yên tâm chuyện ở cửa hàng nên đã đi tới chỗ cửa hàng cũ, đã thấy bọn họ treo biển hiệu mới, cũng là tiệm lẩu.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Điền chưởng quầy giống như bị thứ gì đó chặn lại, không xả ra được.
Nhìn từ xa thấy có người đứng ở cửa đón khách, mặt cười tươi như hoa cúc. Tức giận nhất chính là thật đúng là có người đi vào, cũng không biết là bởi vì đồ ăn trong tiệm đó ngon hay là vì cái gì khác.
Điền chưởng quầy tức đến đau cả răng, trong lòng cũng muốn cân nhắc một vài chủ ý xấu nhưng lại không nghĩ ra được cái gì. Tiệm lẩu mới khai trương cũng sẽ kéo dài hai ngày, tính ra trong hai ngày này cũng kéo không ít khách nhân qua bên kia.
Chỉ là đường mở ra là của chung mọi người, cũng không có cách nào xông tới nói rằng không được phép mở cửa hàng ở chỗ này cả.
Điền chưởng quầy cũng không biết tiệm đó là do chủ nhà mở ra hay là có người khác ra giá cao hơn để thuê, nhìn dáng vẻ như thế này hẳn cũng đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Ngoài trời lạnh đến tê cả răng, Điền chưởng quầy vốn muốn đi nhưng không biết tại sao lại nhớ tới hai người giúp việc trong cửa tiệm nửa tháng trước, lại nghiến răng nghiến lợi bấm bụng tiếp tục đứng canh giữ ở cửa. Chờ đến tận buổi chiều, sau khi khách nhân trong tiệm đã về hết, có hai người từ trong tiệm bước ra.
Một béo một gầy, chính là hai người giúp việc đã rời đi hơn nửa tháng trước đó.
Hai người này vừa nói vừa cười đi ra ngoài, mà Điền chưởng quầy đứng ở rất xa nên hai người kia căn bản không nhìn thấy hắn.
Ta phi!
Điền chưởng quầy hướng về phía bóng lưng hai người nhổ một bãi nước bọt, sau đó dậm cái chân đã đông cứng, hận không thể xông tới đạp cho mỗi người một cước.
Nhưng hắn không đánh nữ nhân, hơn nữa, mỗi người đều có chí riêng của mình. Bọn họ muốn đi thì hắn cũng không thể nói gì được, cũng không có quy định nào nói rằng bọn họ không thể làm như vậy, chỉ là trong lòng như bị mắc nghẹn, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Điền chưởng quầy cũng không biết Khương Đường nói có đúng không, liệu rằng đến ngày khai trương Trạng Nguyên lang có thể thật sự tới đây ăn một bữa? Nếu không tới thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ sẽ giống như người câm nuốt hết thiệt thòi này vào bụng?
Nếu như việc làm ăn của nhà này càng ngày càng tốt thì phải làm sao bây giờ? Điền chưởng quầy cảm thấy đời này của mình có thể sẽ không vượt qua nổi cái khúc mắc này mất.
Các cửa hàng ăn theo mở ra đã đủ nhiều rồi, bây giờ thì lại càng hay hơn nữa.
Hiện giờ Điền chưởng quầy cũng chỉ có thể tin tưởng vào Khương Đường mà thôi. Chuyện mở cửa hàng bên này hắn không nói với bất cứ ai cả, chỉ sợ làm cho trong lòng Khương Đường càng thêm phiền não.
Cửa hàng mới chỉ còn lại mấy hạng mục hoàn thiện nữa là xong, chưởng quầy còn lại cùng mọi người trong cửa hàng đều đã về hết rồi.
Khương Đường thỉnh thoảng cũng sẽ tới xem một chút. Hiện tại nàng lo lắng nhất không phải là việc làm ăn của cửa hàng, dù sao Cố Hiểu cũng đã hứa sẽ tới, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là sẽ không nuốt lời. Huống hồ, mình làm ăn thì nhất định sẽ có người bắt chước đi theo, mình đi con đường của mình thì cũng không thể chặn đường của người khác được.
Mình ăn thịt thì cũng phải cho người khác húp chút canh, cái này giống như một quy tắc bất thành văn vậy.
Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Vĩnh Ninh Hầu phủ, lúc này đã là tháng mười một rồi. Hồi đầu tháng mười Lục Cẩm Dao có tới đây một chuyến, sau đó liền không tới nữa. Khương Đường cũng không tiện đi Hầu phủ hỏi thăm, sau khi Bạch Vi chuộc thân rồi thì những chuyện trong Hầu phủ nàng hầu như càng thêm không hay biết.
Bạch Vi bảo Khương Đường đừng nóng vội, nàng nói: “Ta cảm thấy ngược lại không cần phải quá lo lắng. Tứ nương tử thông tuệ, gặp chuyện cũng sẽ không hoảng, nhất định sẽ không có việc gì. Hơn nữa, Hầu gia cùng phu nhân đều đã gặp qua sóng to gió lớn, nhất định sẽ sớm tính toán đâu vào đó cả.”
Khương Đường gật đầu, Cố Kiến Sơn không có ở đây, cũng không biết trước năm mới hắn có thể trở về hay không. Từ giờ cho tới ngày thành thân vẫn còn hơn ba tháng nữa, nếu hắn không trở về kịp thì nhất định hôn kỳ cũng phải thay đổi.
Từ tháng sáu khi hắn rời đi cho tới bây giờ, Khương Đường lại tích góp được không ít bạc, xem thử trong sính lễ còn thiếu thứ gì thì bổ sung, còn lại số bạc chưa đụng tới có khoảng bốn ngàn ba trăm lượng.
Có thể tìm mua một ngôi nhà lớn hơn.
Cố Kiến Sơn hiện giờ có hai căn nhà, một căn nhỏ gần bằng căn mà nàng đang ở hiện giờ, giữ đó để khi về còn có chỗ đặt chân.
Một căn khác là ba ra ba vào, trị giá bảy ngàn tám trăm lượng sẽ giữ lại làm phòng cưới.
Phòng cưới kia Khương Đường đã qua đó xem thử, nàng cũng có chìa khóa. Thỉnh thoảng qua đó sắp xếp bố trí cũng sẽ lơ đãng nhớ tới Cố Kiến Sơn, không biết hắn ở Tây Bắc có khỏe hay không.
Khương Đường cũng nhớ Lục Cẩm Dao, nhưng Lục Cẩm Dao không có chuyện gì lớn cả.
Chỉ là thời gian này không dễ dàng ra khỏi phủ.