Váy cưới của lệ quỷ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:24:28
Lượt xem: 253
5.
Cả ngày hôm sau tôi cũng không thấy Diệp Hàm và mẹ kế đâu.
Mãi cho đến lúc ăn tối, tôi mới nhìn thấy Diệp Hàm ngồi ăn tối.
Sắc mặt của cô ta vẫn nhợt nhạt nhưng nó cũng không có nghiêm trọng như tôi dự đoán. Vẻ mặt của cô ta dường như đã thư giãn hơn rất nhiều, thậm chí trong miệng còn hát khe khẽ một bài hát.
Nhìn thấy tôi, cô ta còn trợn mắt, khịt mũi lạnh lùng.
“Có những người nha! Lúc nào cũng tự cho mình là đúng, lại còn cho rằng ngoài cô ấy ra thì không ai có thể làm được! Tôi đoán có lẽ đợi chúng tôi trở lại phải cầu xin cô ấy cả đêm đi?”
“Chẳng qua ngại quá đi mất, đã làm cô thất vọng rồi!”
Cô ta gật gù đắc ý, cắn thật mạnh miếng bánh mì trên tay.
Mắt tôi lướt nhanh tới trên người cô ta.
Rõ ràng chiếc váy cưới vẫn còn trên người cô ta! Chuyện này là sao thế nhỉ?
Tôi ngồi đối diện đẩy ly nước về phía cô ta.
“Nào, cô dùng cái này mà nói tiếp đi. Nước trong não của cô đều phun hết lên mặt tôi rồi.”
“Cô……”
Cô ta thẹn quá hóa giận đập bàn, sau đó chợt nghĩ tới gì đó, khịt mũi một tiếng rồi lại bắt đầu nhếch khóe môi.
“Không sao đâu, tôi cũng không phải người so đo tính toán như cô.”
Tôi:..?
Nếu như là lúc bình thường Diệp Hàm nhất định sẽ cùng tôi cãi nhau một trận rồi nhưng biểu hiện hôm nay quả thật là không bình thường.
Tôi vô thức ngả người ra sau, ánh mắt rơi vào nửa người dưới của Diệp Hàm.
Đợi một chút!
Còn chân váy của chiếc váy cưới này thì sao?
Tôi chợt nhìn về phía Diệp Hàm.
“Cô đã cắt ngắn chân váy rồi sao?”
“Đúng vậy nha!”
Diệp Hàm hếch cằm lên, trong nháy mắt dáng vẻ trông có vẻ thật lợi hại nhưng trong mắt tôi thì cô ta chính là một kẻ bị thiểu năng trí tuệ.
Tôi cũng không biết rốt cuộc là ai đã bày cho cô ta ý tưởng tồi tệ này.
Váy cưới được nâng đỡ bởi một cái thùng váy, không có tiếp xúc nhiều với thân thể Diệp Hàm nên vẫn chưa dung nhập vào người cô ta.
Sau khi cắt ngắn chân váy cưới và đặt nó lên trên người khác. Lệ quỷ sẽ chuyển sự chú ý của mình sang người khác.
Tuy nhiên, nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Một khi Lệ quỷ phát hiện ra mình đã bị lừa lại cộng thêm việc chiếc váy cưới đã bị hủy, điều đó sẽ chỉ khiến cho Lệ quỷ càng thêm tức giận.
Nhìn có vẻ như cô ta đã thoát khỏi một kiếp nạn nhưng thực sự thì cô ta đang làm cho cái c.h.ế.t của bản thân càng đến nhanh hơn mà thôi.
Mà vấn đề hiện tại tôi quan tâm là cô ta đã đặt phần còn lại của chiếc váy cưới đó lên người của ai?
6.
Diệp Hàm ngậm cái thìa lủng lẳng trong miệng, trong lúc gọi video thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn tôi.
Ngay khi video được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đối diện.
“Cục cưng Hàm Hàm à, ngày mai anh không thể đi đón em được rồi.”
Diệp Hàm làm bộ làm tịch vuốt mái tóc mai trụi lủi của mình, vừa mở miệng ra thì làm toàn thân tôi nổi da gà.
“Anh Hoài~ Sắc mặt anh làm sao lại kém như vậy, anh nên nghỉ ngơi cho tốt nha! Em không sao đâu~”
Nghe xong câu này, trong lòng tôi mơ hồ đã phỏng đoán ra một chút gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-3.html.]
Trong khi Diệp Hàm đang đỏ mặt liếc mắt đưa tình với Tống Hoài, tôi đã giật lấy điện thoại của cô ta.
Tống Hoài yếu ớt dựa vào gối, sắc mặt thì trắng bệch, giống như đúc dáng vẻ của Diệp Hàm ngày hôm qua.
“Diệp Đồng, cho dù em còn thích tôi thì cũng không thể vì nhìn thấy tôi mà tùy ý lấy điện thoại di động của người khác như vậy được!”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ yêu Hàm Hàm mà thôi, em nên từ bỏ đi!”
Tôi nhìn anh ta như một tên ngốc.
“Có bệnh!”
Sau đó tôi ném điện thoại trở lại một lần nữa.
Mặc dù có đôi khi tôi cũng cảm thấy anh ta có c.h.ế.t cũng đáng đời nhưng tốt nhất là cùng Diệp Hàm khóa lại, để tránh kiếp sau lại đi làm hại người khác.
Nhưng trong chuyện này, dù sao thì anh ta cũng là người vô tội.
Anh ta mặc dù cặn bã thật nhưng tội của anh ta cũng không đáng phải chết.
Sau nhiều lần cứ do dự, tôi vẫn ra ngoài, hy vọng có thể ngăn cản mọi chuyện được trước khi Hồng Nương ra tay.
Đêm đen kịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng con đường ngoằn ngoèo.
Vừa đi tới dưới lầu nhà Tống Hoài thì đã nghe thấy tiếng kính vỡ trên đầu.
Tôi vô thức chạy xa hơn một chút.
Ngay sau đó, ầm một tiếng làm mặt đất rung chuyển.
Tống Hoài ngã xuống trước mặt tôi không xa, hai mắt vẫn còn mở to.
Hỏng rồi!
Tôi cuối cùng cũng đến chậm một bước rồi.
Một khối hắc khí dày đặc từ trên đỉnh đầu rơi xuống, sau khi tan biến, bóng ma của Hồng Nương hiện ra trước mắt tôi.
Cái đầu trong lòng cô ấy phẫn nộ mà nhìn chằm chằm tôi, tóc tai dựng đứng, trong miệng cô ấy vẫn còn ngậm cánh tay của Tống Hoài.
Máu nhỏ giọt từ khóe miệng cô ấy rơi xuống đất.
Có vẻ như sau khi Hồng Nương biết mình bị lừa, nỗi oán hận của cô ấy cũng tăng lên rất nhiều.
Lúc này nhìn thấy ai cũng phải cắn một miếng mới có thể hả giận.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ, Hồng Nương đã ném cánh tay của Tống Hoài và lao về phía tôi với cái miệng há hốc trông thật đáng sợ.
Thân thể của cô ấy đi theo sau đầu, cũng đưa hai tay ra muốn xé tôi.
Tôi lấy lá bùa ra và ném nó qua. Nhân lúc Hồng Nương bị lá bùa khống chế, tôi lại lấy ra một quả hồ lô khác.
Nhiều năm trước, tôi gặp một nữ đạo sĩ tên là Diệp Nhất Ngôn.
Bà ấy nói tôi và bà ấy có duyên phận nên bà ấy đã tặng cho tôi những thứ này và dạy tôi vài cái khẩu quyết.
Nói rằng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ có thể sử dụng nó.
Tôi chăm chú nín thở và đọc to khẩu quyết đó.
Hồn phách của Hồng Nương biến thành một làn khói đen, sau đó được thu vào bên trong hồ lô.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt nhẹ hồ lô.
“Không sao rồi, ngủ một giấc liền tốt thôi!”
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, tôi kiểm tra t.h.i t.h.ể của Tống Hoài một chút.
Quả nhiên là Diệp Hàm, cô ta đã đem chân váy cưới cắt ngắn nó làm thành một cái áo lót bảo Tống Hoài mặc nó trên người.
Nhưng nhìn vào tấm vải này chắc là cô ta sẽ còn để nó ở chỗ khác.
Tôi đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.
Sau khi gọi cảnh sát, tôi liền vội vã chạy về nhà.
...