Váy cưới máu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:03:01
Lượt xem: 37
Chương 12:
Lão Đại hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Lão Tam từ từ quay lại, khuôn mặt tái mét, bàng hoàng dưới ánh đèn pin:
“Lão Tứ... Lão Tứ cậu ấy rơi xuống đất rồi…”
“Không thể như thế được.”
Lão Đại cố gắng chạy ra phía mép sân thượng nhưng không thể nhúc nhích nổi. Một bóng người màu đỏ đột ngột lao về phía Lão Tam.
“Lão Tam cẩn thận phía sau cậu kìa.”
Lão Tam sững sờ trong giây lát, cơ thể chưa kịp phản ứng gì thì ma nữ váy đỏ đã xuất hiện trước mắt cậu ấy.
"A...a aaaaaa!"
Một tiếng thét đầy kinh hãi, tiếp theo đó là âm thanh rơi “bịch” một cái xuống đất.
Lão Tam ngã từ trên tầng thượng xuống rồi. Bầu không khí trở lại im lặng đến quỷ dị.
Lão Đại sợ hãi và choáng váng đến mức không nói lên một lời nào.
Phần bình luận lại bùng nổ:
“Ô ch-ếc thật rồi kìa!!”
“Là cô dâu váy đỏ.”
“Còn một người nữa cơ mà. Sao không gi-iếc nốt đi.”
“Đúng đấy, gi-iếc nốt thằng còn lại đi.”
“Cô ta cũng được phết nhỉ, bảo gi-iếc là gi-iếc, không trừ một ai.”
Tôi ngồi vào bàn máy tính, đọc từng dòng từng dòng bình luận. Cơ thể run lên bần bật, sốc đến mức đầu óc mơ hồ không thể nghĩ thêm được điều gì nữa.
Trong giây lát, nước mắt tôi tuôn rơi lã chã.
Lão Đại máy quay camera về phía mặt mình và như muốn nói chuyện với tôi:
“Lão Nhị nghe tôinói đây! Tôiđang nói chuyện với cậu đấy! Đây là những câu cuối cùng của tớ! Chúng ta đã thất bại rồi, nhưng cậu hãy nghĩ đến chuyện này….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vay-cuoi-mau/chuong-12.html.]
Nhưng cậu ấy còn chưa nói xong, trong ống kính xuất hiện một cái bóng đỏ rực, sau đó là tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Ngay sau đó, cũng là tiếng hét kinh hoàng của Lão Đại.
Tiếp tục là một âm thanh đổ vỡ như bị va phải cái gì đó.
Tôi rùng mình, đầu óc tôi dường như sắp nổ tung. Tôi không thể chấp nhận sự thật kinh khủng này.
Bởi vì chiếc điện thoại mà Lão Đại dùng để livestream không bị hỏng nên phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp diễn. Những kẻ sử dụng internet kia vẫn đang bình luận một cách cực kỳ vui vẻ và hả hê.
Tôi run rẩy, nhấp vào mục tài liệu trên màn hình máy tính.
Bàn tay tôi run run gõ chữ. Phải mất đến 2 phút sau tôi mới nhập xong được những từ này:
“Cô dâu váy đỏ không thể biến mất. Cô ta sẽ ng-uyền r-ủ-a và gi-iếc tất cả những kẻ đang xem buổi phát sóng trực tiếp này.”
Nước mắt tôi tuôn rơi, đăng nhập vào tài khoản và tắt nguồn phát trực tiếp trên màn hình máy tính.
Những con người này, họ cũng chẳng phải là vô tội hay tốt đẹp gì.
Chúng tôi chỉ muốn giải quyết mọi chuyện, nhưng họ luôn chờ mong chúng tôi phải ch-ếc. Họ phấn khích muốn xem trò vui và nhìn thấy nỗi bất hạnh của người khác. Họ cũng giống như chúng tôi, là những kẻ khởi xướng và tạo ra hàng loạt thảm kịch này.
Đã vậy, muốn ch-ếc thì cùng ch-ếc với chúng tôi đi.
Trong màn hình trực tiếp xuất hiện những dòng chữ mà tôi vừa nhập.
Những người đang xem buổi livestream này sẽ thấy được dòng chữ đó, và họ chắc chắn sẽ tin điều đó.
Bởi vì họ vừa chứng kiến một vụ thảm s.át kinh hoàng, họ nghĩ rằng nếu họ trốn sau màn hình thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu họ nhìn thấy dòng chữ phía trên, họ sẽ bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của mình.
Chỉ cần họ lo lắng, chỉ cần bọn họ tin thì điều đó sẽ thành sự thật.
Đừng hòng nghĩ đến việc trốn sau bàn phím, cười cợt trên nỗi đau đớn của người khác và xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Lão Đại, Lão Tam, Lão Tứ ... tôi xin lỗi"
Mắt tôi gần như sưng lên vì khóc quá nhiều.
Tôi không biết đó có phải là ảo ảnh hay không. Nhưng tôi thật sự đã thấy… từ trong màn hình máy tính một cái bóng màu đỏ lao ra và lao thẳng vào mặt tôi….
Sau đó…. mắt tôi mờ dần, và tôi đã không còn một chút ý thức nào nữa.
HOÀN.