Vết Cắn Cuối Cùng - C11 - end
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:29:53
Lượt xem: 667
9
Sau khi đoạt giải nhờ bộ phim, tài nguyên của tôi dần dần nhiều lên. Sau khi thăm hỏi tiền bối xong, khi chuẩn bị rời đi, tôi bỗng thấy nhân viên an ninh trong khu dân cư đang bao vây một con mèo con.
Tôi đột nhiên nhớ đến Tư Niệm. Con mèo đó trông rất giống Tư Niệm, ngay cả chiếc yếm trên cổ nó cũng giống hệt chiếc tôi từng mua trước đây.
Nghĩ đến điều gì đó, tôi tiến lên để xác nhận. Vừa nhìn thấy tôi, con mèo liền kêu "meo meo" và chạy thẳng về phía tôi. Nó thoát ra khỏi lưới bắt, chạy đến chân tôi. Khi nhìn thấy thẻ tên của con mèo, tôi cuối cùng cũng xác nhận rằng, nó chính là Tư Niệm.
Tôi hỏi nhân viên an ninh: "Các anh định xử lý nó thế nào?"
Nhân viên an ninh nhún vai, cười bất đắc dĩ. Họ không nói gì, nhưng tôi hiểu, nếu để họ đưa Tư Niệm đi, chắc nó sẽ không sống được đến ngày mai.
Cuối cùng, tôi vẫn mềm lòng. Tôi dẫn Tư Niệm đến chỗ ở của Hách Tuấn. Đúng lúc, tôi thấy có người từ nhà Hách Tuấn bước ra. Là Hà Chiêu. Lâu rồi không gặp, cậu ta trông có vẻ tiều tụy và suy sụp. Tôi chợt nhớ đến tin đồn về việc cậu ta dùng s.ú.n.g đồ chơi đi cướp hôn ở Vân Thành mà tôi nghe thấy cách đây không lâu.
Hách Tuấn thấy tôi, vội vàng bước tới.
Anh nói: "Hạ Chiêu là người quen. Cậu ấy đắc tội với ai đó, ông già nhà cậu ấy chuẩn bị cho cậu ấy ra nước ngoài, nên hôm nay đến đây để chào tạm biệt."
Tôi chẳng mấy hứng thú với chuyện của bạn anh. Chỉ đưa Tư Niệm cho anh: "Tư Niệm đã đi lạc, tôi tình cờ gặp nó khi về nhà."
Tư Niệm nghịch ngợm, trước đây khi tôi chăm sóc nó cũng từng xảy ra chuyện lạc mất. Tôi nghĩ lần này cũng giống như trước đây, nhưng Hách Tuấn lại tỏ ra khó chịu, ném Tư Niệm ra xa.
"Nó không phải đi lạc." Hách Tuấn mất kiên nhẫn đá Tư Niệm một cái.
"Là anh không cần nó nữa. Em ly hôn với anh vì nó, em ghét nó, vậy thì anh cũng không cần nó nữa."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
"Nhiễmm Thanh, chúng ta bắt đầu lại được không? Lần này không có Tư Niệm, chúng ta sẽ sống tốt hơn."
Tôi nhìn Tư Niệm đang vô cùng sợ hãi anh ta, trong lòng lạnh lẽo. Mặc dù tôi không biết Tư Niệm đã trải qua những gì để trở nên như bây giờ, nhưng tôi biết chắc chắn, thủ phạm chính là Hách Tuấn.
"Không được."
Nếu anh không cần Tư Niệm, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói với anh.
Tôi mang Tư Niệm quay lưng rời đi. Trên đường lái xe, Tư Niệm cứ nằm trên đùi tôi, dù tôi đẩy nó ra bao nhiêu lần. Nó đột nhiên trở nên rất dính tôi, thậm chí còn nịnh nọt và lấy lòng tôi như trước đây đối với Hách Tuấn. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không định nuôi nó.
Tôi vừa mềm lòng vừa tàn nhẫn. Những gì từng làm tổn thương tôi, dù là người hay mèo, tôi cũng sẽ không tha thứ.
"Nhiễm Thanh."
Nhìn thấy xe tôi, Trình Niệm từ trong sân bước ra.
Tôi và Trình Niệm quen nhau tại buổi ra mắt phim. Cô ấy đã đợi tôi ở hậu trường rất lâu, khi thấy tôi thì vô cùng kích động, hỏi tôi có thể chụp ảnh chung được không.
Cô ấy nói: "Nhiễm Thanh, tôi là fan của cô."
Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Niệm, tôi đã nhận ra cô ấy. Trong ngăn kéo phòng làm việc của Hách Tuấn vẫn còn giữ tấm ảnh của cô ấy năm cô ấy lúc mười sáu tuổi. Trình Niệm mười sáu tuổi không khác gì mấy so với cô ấy ngoài ba mươi.
"Đây là con mèo hoang mà cô nói?"
Trình Niệm vuốt ve Tư Niệm: "Con mèo này trông giống con mèo mà tôi từng tặng người khác trước đây. Không biết người đó có chăm sóc tốt cho nó không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-can-cuoi-cung/c11-end.html.]
Tâm trí tôi chợt động, liền hỏi cô ấy: "Cô đã từng tặng mèo cho ai?"
Trình Niệm dồn hết tâm trí vào con mèo, vô thức trả lời tôi: "Một người hàng xóm cũ."
Cơn gió nhẹ khẽ thổi bay tóc tôi. Tôi nở nụ cười.
Có lẽ Hách Tuấn cũng không ngờ rằng, trong mắt ánh trăng sáng của anh ta, anh ta cũng chỉ là "một người hàng xóm" mà thôi.
Khi rời đi, Trình Niệm nói với tôi: "Yên tâm đi Nhiễm Thanh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Cô cũng biết mà, tôi rất thích mèo con."
10
Sau khi tôi và Hách Tuấn ly hôn, tôi hầu như đã cắt đứt liên lạc với gia đình họ Hách. Nhưng bà nội Hách đột nhiên gọi điện cho tôi. Bà nói bà bị ốm, muốn tôi đến thăm.
Bà nội Hách luôn đối xử rất tốt với tôi, bà bị bệnh muốn gặp tôi, chắc chắn tôi sẽ đi.
Tôi hỏi Kỷ Bạc Hy: "Có một vị trưởng bối đã từng chăm sóc em bị ốm, anh có thể đi cùng em thăm bà ấy không?"
Kỷ Bạc Hy mong còn không được. Anh ấy sau khi rời giới giải trí trở thành trợ lý nhỏ của tôi, lúc nào cũng muốn bám lấy tôi.
Khi gặp bà nội Hách, tôi mới biết bà ấy giả bệnh để lừa tôi đến gặp Hách Tuấn.
Bà nội nói: "Bà biết trò này chỉ lừa được cháu một lần. Nhiễm Thanh, Hách Tuấn nói nó biết lỗi rồi, nó muốn gặp cháu, nó muốn cầu xin cháu cho nó một cơ hội."
Khi bà nói câu đó, Hách Tuấn đứng bên cạnh bà, nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt long lanh.
Tôi hoàn toàn phớt lờ anh ta. Nắm tay Kỷ Bạc Hy, tôi giới thiệu với bà nội Hách: "Bà ơi, hôm nay cháu đưa bạn trai đến thăm bà. Anh ấy tên là Kỷ Bạc Hy."
Nghe vậy, Hách Tuấn phản ứng dữ dội.
"Không thể nào! Em đang lừa anh!"
Anh ta định kéo tôi lại, Kỷ Bạc Hy lập tức đứng chắn trước mặt tôi. Đồng thời, bà nội Hách cũng ngăn Hách Tuấn lại.
"Nhiễm Thanh, là bà đã hồ đồ rồi."
Khi rời khỏi nhà họ Hách, Hách Tuấn vẫn không chịu buông tha, đuổi theo tôi. Bà nội đột nhiên tát mạnh vào mặt anh ta: "Con còn muốn làm loạn đến bao giờ? Chính con đã có lỗi với Nhiễm Thanh, giờ con bé sống tốt rồi, con tha cho con bé được không?"
Cánh cổng lớn của nhà họ Hách từ từ đóng lại sau lưng tôi. Bước ra khỏi cánh cổng ấy, dù bên trong có loạn đến đâu, tôi cũng không nghe thấy nữa.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Kỷ Bạc Hy nắm tay tôi, hỏi: "Lúc nãy em nói anh là bạn trai của em?"
Tôi không nhìn sang anh ấy, tiếp tục bước về phía trước.
Vừa đi vừa trả lời: "Ừ."
Nghe vậy, Kỷ Bạc Hy không thể giấu được nụ cười.
"Nhiễm Thanh, anh đã biết mà. Anh biết chắc chắn sẽ có ngày anh thành công bước lên vị trí này."
(Hoàn)