Vết Nứt Trong Tình Yêu - 09.
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:56:47
Lượt xem: 610
“Vì dạo ấy em rất lạnh nhạt với tôi, ngay cả đụng chạm cũng không cho.”
Tôi nhớ lại thời gian mà anh nói đến.
Đó đúng vào lúc công ty bận rộn nhất.
Thêm vào đó, Kiều Sam bị mất việc, tôi thường qua bên cô ấy, rất ít khi về nhà.
Không ngờ, điều này lại khiến Ngụy Nhiên cảm thấy tôi lạnh nhạt.
Anh vẫn tiếp tục nói:
“Khi đi ăn cùng bạn bè, em có lý do gì mà cứ cười với bọn Chu Nguyên, khiến họ cứ bám lấy tôi rủ em đi chơi.
“Về đến nhà thì lại nói mệt, ngay cả chạm vào cũng không cho.”
Vẻ mặt Ngụy Nhiên đầy ấm ức, giọng điệu không cam tâm: “Đúng, tôi cố ý để em nhìn thấy.
“Để em có cảm giác nguy hiểm, như vậy em mới không dám đi quyến rũ người khác.”
Tôi tức đến bật cười, không ngờ đến giờ phút này, Ngụy Nhiên vẫn còn coi thường và xúc phạm tôi.
Chẳng quan tâm đến vết thương của anh, tôi tiến lên, tát anh ba cái:
“Anh thật kinh tởm, loại người như anh đáng xuống địa ngục.”
Nhìn anh thêm một giây cũng thấy ghê tởm, tôi quay người định rời đi.
Giọng run rẩy của Ngụy Nhiên từ phía sau vang lên, đầy vẻ yếu đuối: “Lâm Ninh, vậy rốt cuộc em có từng yêu tôi không?”
Tôi quay đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: “Từng yêu.”
Mắt Ngụy Nhiên sáng lên ngay lập tức.
Phải, tôi từng yêu, tôi không phải kẻ không dám thừa nhận.
Tôi nhìn Ngụy Nhiên, giọng cay nghiệt: “Nhưng giờ thì ai sẽ thích một kẻ nửa người tàn phế như anh?”
Ngụy Nhiên run b.ắ.n lên, giọng lạc đi:
“Tôi vì cứu em mà…”
Tôi ngắt lời anh: “Nhưng nếu không phải vì anh, tôi đã chẳng gặp nguy hiểm.”
Tôi quay lưng, để lại câu cuối cùng:
“Ngụy Nhiên, anh có bao giờ tự hỏi liệu mình có phải là sao chổi không?
“Sao ai gặp anh cũng đều xui xẻo như vậy?”
Trước đây, tôi nghĩ bảy năm cũng chỉ là bảy năm thôi.
Ai chưa từng chịu đựng nỗi đau trong tình yêu, đã dám yêu thì tôi cũng có thể nhẹ nhàng buông bỏ.
Nhưng giờ đây, tôi nhíu mày,
cảm thấy quen biết Ngụy Nhiên
thật sự là vết nhơ lớn nhất trong đời tôi.
Tôi nhanh chóng làm xong thủ tục và ra nước ngoài.
Đến tháng thứ hai sau khi tôi đi,
tôi nhận được cuộc gọi từ Chu Nguyên:
“Lâm Ninh, tôi không muốn làm phiền cô, nhưng tình trạng của Ngụy Nhiên hiện tại rất tệ, anh ta gần như từ bỏ điều trị.”
Giọng tôi bình tĩnh: “Thế thì anh nên tìm bác sĩ tâm lý cho anh ta.”
Chu Nguyên nghẹn lời: “Tôi nói thẳng luôn, tất cả là vì cô.”
Ngụy Nhiên vẫn chẳng thay đổi chút nào, luôn tự cho mình là trung tâm.
Trước đây tuyệt thực để ép tôi đến thăm.
Bây giờ lại từ bỏ điều trị để mong gặp tôi một lần.
“Liên quan gì đến tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-nut-trong-tinh-yeu/09.html.]
Tôi không muốn phí lời với Chu Nguyên nữa, trước khi cúp máy, tôi nói:
“Đừng trách tôi không nhắc anh, những ai ở gần Ngụy Nhiên đều gặp xui xẻo.
“Tôi xem chừng, anh cũng sắp đến lượt rồi đấy.
“Cẩn thận kẻo bị dính vào đợt truy quét mại dâm mà vào tù.”
Tôi đưa cả Kiều Sam vào công ty, lúc rảnh rỗi chúng tôi đi du lịch khắp nơi.
Cô ấy dẫn tôi đi ngắm bình minh và hoàng hôn, ngắm nhìn núi non sông nước, khám phá phong tục và con người.
Trong một lần trở về từ chuyến đi,
Kiều Sam khẽ huých vai tôi: “Cậu xem, lần này ra ngoài không cần mang thuốc mà vẫn chẳng sao cả.”
Tôi sững người, rất lâu sau mới nhận ra.
Hóa ra Kiều Sam đã sớm biết về tình trạng trầm cảm nhẹ của tôi.
“Ừ, có vẻ thật sự tốt hơn rồi.”
Đó là năm thứ ba khi tôi yêu Ngụy Nhiên.
Anh ta ngày càng kiểm soát tôi chặt hơn.
Không chỉ trong công việc, mà cả chuyện bạn bè.
Còn tôi, vì yêu anh, mà nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Nhưng ngay cả Kiều Sam cũng nhận ra tôi có dấu hiệu trầm cảm nhẹ,
cớ sao Ngụy Nhiên lại không nhận ra?
Ngày ấy, thế giới của tôi bị gói gọn trong một khoảng không nhỏ hẹp.
Tôi từ bỏ sở thích trước đây, từ bỏ cả sự nghiệp mà mình theo đuổi.
Về sau, tôi gặp lại nhiều người bạn mới, đi khắp mọi nơi.
Những gì tôi từng mất dần trở lại bên tôi, và còn nhiều hơn thế nữa.
Tôi tìm lại được sự tôn trọng, thấu hiểu, lời khen ngợi, tiếng vỗ tay, và cả những tràng reo hò.
Thật ra Ngụy Nhiên có một câu nói rất đúng.
Tôi thực sự thiếu thốn tình yêu.
Hai mươi năm đầu đời, mồ côi cha mẹ, tôi tự mình lăn lộn, nếm trải bao gian khổ để lớn lên.
Khi trưởng thành, tôi khao khát được yêu thương, trói buộc mình trong tình yêu, khiến lòng chất chứa bao u sầu.
Không ai từng cho tôi sự ấm áp, cũng chẳng ai dạy tôi thế nào là yêu.
Vì vậy, chỉ cần một bó hoa, một lời tỏ tình.
Là tôi đã cam lòng để lãng phí nhiều năm thanh xuân.
Tôi thường cảm thấy cái tên của mình không hay.
Một chữ “Ninh” dường như khái quát nửa cuộc đời tôi, chỉ khiến người ta liên tưởng đến vị chua và đắng của chanh.
Về sau, tôi tìm thấy cuốn nhật ký mẹ để lại.
Ngày tôi chào đời, mẹ đã viết:
“Ninh sinh tường lạc, con gái của mẹ nhất định sẽ bình an và hạnh phúc suốt đời.”
Tôi cảm nhận làn gió thổi qua bên tai.
Trong lòng tôi tự nhủ:
“Lâm Ninh, cậu thật sự rất giỏi.”
Sau bao lâu, cậu cuối cùng đã lấy lại dũng khí,
cậu đã học cách yêu thương chính mình một cách kiên định.