Vì đại cuộc - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:40:03
Lượt xem: 627
“Ngươi làm cái này à?” Ta ngước mắt nhìn Cố Thanh Hư, có chút kinh ngạc. Mấy chỗ tàn thuốc trên khuôn mặt tái nhợt của hắn rất gây chú ý.
Ánh mắt hắn chuyển từ đơn thuốc trên tay ta qua mặt ta, hắn kéo một cái ghế ngồi đối diện ta, đẩy khay bạch ngọc lại phía ta, ánh mắt dịu dàng, có chút khẩn trương nhếch khóe miệng, “Ừm, lần đầu tiên làm, không biết mùi vị như thế nào.”
Ta cầm lên một miếng bánh hoa quế, cẩn thận thưởng thức. Nhìn thấy hắn khẩn trương đến muốn ngừng thở, ta cố ý cau mày xoi mói: “Quá ngọt, vị không đậm đà, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Nghe ta chuyển đề tài, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng truy vấn.
“Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn đơn giản, chắc sẽ không bị ngộ độc.” Nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn muốn khích lệ của hắn, ta nhịn cười nghiêm trang nói, lại lấy một miếng nhét vào trong miệng.
Không nhìn thấy vẻ mặt mất mát như dự liệu, ánh mắt hắn lưu chuyển như sóng nước, giống như từng ngôi sao trên dải Ngân Hà bị vỡ vụn trong đó, rực rỡ đến lóa mắt, hắn lấy tay chống đầu, nghiêng đầu si ngốc nhìn vào mắt ta, giọng nói dịu dàng say lòng người: “Thì ra nàng không ghét bánh hoa quế.”
Không ngờ Cố Thanh Hư cũng sẽ giở trò cẩn thận, cố ý thử xem bây giờ ta có phải thật sự ghét bánh hoa quế hay không, ta còn muốn mạnh miệng, nhưng cổ họng chợt ngứa ngáy, ta che miệng ho khan, ho ra m..áu, theo khe hở ngón tay, nhỏ xuống giấy Tuyên Thành trên bàn, ở trên hai chữ “Hồng Ca” nở ra một đóa hoa máu.
“Ta đây là ngộ độc thức ăn sao.” Ta mỉm cười nhìn hắn, thấy hắn lại đỏ hốc mắt, giễu cợt nói: “Cố tướng gia cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sao còn giống như một đứa trẻ, thích khóc như vậy. Được rồi, đừng khóc, để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là ta bắt nạt ngươi.” Ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi dòng giọt nước mắt từ khóe mắt hắn lăn xuống, kết quả càng lau thì nước mắt càng nhiều, ta nhẫn nại dỗ hắn: “Thật ra, vừa rồi là ta đang lừa ngươi, ngươi làm bánh hoa quế ăn rất ngon, độ ngọt vừa phải, vị vô cùng ngon.”
Hắn cầm tay ta đặt lên trán, cúi đầu khóc hồi lâu, nhìn bả vai hắn run rẩy nức nở, ta thở dài, rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, nâng cằm hắn lên, hôn lên mặt hắn một cái.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như trước kia bị dọa, sau đó mở to ánh mắt nai con sợ hãi thẹn thùng ngây thơ nhìn ta, hắn lại đảo khách thành chủ, nâng lấy đầu của ta, hôn lên môi của ta, làm ta hoảng sợ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta ngửa đầu liều mạng lui về phía sau, hắn lại như phát đ..iên cắn nát đầu lưỡi của ta, nước mắt mặn chát trộn lẫn vị tanh của m..áu tươi, làm cho đầu óc ta trống rỗng.
Trước khi ta sắp nghẹt thở, hắn buông lỏng hai tay giam cầm trên má ta, nhặt tờ giấy Tuyên Thành dính m..áu trên bàn lên, không thể cự tuyệt nói: “Để ta thử thuốc.”
“Sao ngươi biết,” ta còn chưa nói xong, hắn đã nói tiếp: “Mộc Nam Tinh nói cho ta biết kết hợp hai vị thuốc thanh vân và hồng ca sẽ tạo thành chất độc như thạch tín.”
“Cái miệng rộng của hắn, lần sau gặp ta nhất định phải tát hắn mấy cái.” Ta tức giận nói, đột nhiên phát hiện ánh mắt Cố Thanh Hư hiện lên vẻ sung sướng, hoài nghi mình nhìn lầm, ta hung dữ hỏi: “Vừa rồi có phải ngươi nở nụ cười không?”
“Ừm, cười.” Hắn không che giấu chút nào, nói xong, ý cười càng sâu, thậm chí kéo dài đến đuôi lông mày.
“Nàng giận hắn, ta rất vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-dai-cuoc/10.html.]
“Cố Thanh Hư, ngươi thay đổi rồi.” Ta kinh ngạc nhìn hắn, so sánh với Cố Thanh Hư bảy năm trước vui buồn không hiện ra vẻ mặt, ẩn nhẫn trầm ổn, Cố Thanh Hư trước mắt, cho dù không còn tuổi thiếu niên, lại có thêm khí thế bức người nhưng lại càng giống một thiếu niên, vui buồn hiện trên mặt, thậm chí sẽ nói thẳng bản thân mình đang vui vẻ.
“Là nàng nói với ta, vui thì cười, buồn thì khóc.”
Rơi vào trong đôi mắt đen như mực của hắn, trong thoáng chốc, ta nhìn thấy một thiếu nữ tươi cười tươi đẹp, véo má thiếu niên áo trắng, thản nhiên nói: “Cố Thanh Hư, cả đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, không cần cái gì cũng phải che giấu, vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc, chịu oan ức thì phải chống trả.”
Thấy vẻ mặt thiếu niên vẫn thản nhiên như cũ, hiển nhiên không nghe lọt lời nói của mình, thiếu nữ cười đầy hoạt bát, bất ngờ hôn thiếu niên kia một cái, thấy thiếu niên kia giật mình mở to hai mắt, nàng cười khoe đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, lộ ra một hàm răng sứ trắng.
“Ngươi làm gì thế?” Ta vỗ tay Cố Thanh Hư, xoa xoa hai má mình.
Cố Thanh Hư vuốt mu bàn tay bị ta đánh đỏ, tủi thân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ cho quan binh phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn. Lúc trước nhéo ta nhiều như vậy, bây giờ ta mới nhéo nàng một cái, đã bị nàng đánh đỏ tay.
“Đừng chuyển đề tài.” Ta giật lấy đơn thuốc trong tay hắn, cau mày nghiêm túc nói: “Còn chưa tới phiên ngươi thử thuốc.”
Thay vì phản bác ta, hắn bình tĩnh hỏi: “Nàng chắc chắn bao nhiêu?”
Rủi ro càng lớn, tỷ lệ cược càng cao, nếu không ta sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để thử: “Chắc chắn chín mươi phần trăm.” Ta suy nghĩ ước định.
“Bảy năm trước, ta trúng kịch độc, là nàng ra tay cứu giúp, bảy năm sau, ta vì nàng thử thuốc, một là trong lòng ta mong muốn, hai là về lý cũng nên như thế. Huống hồ, dân chúng trấn Nguyên Kim cần nàng.”
Câu nói cuối cùng, đ.â.m trúng phần mềm yếu trong lòng ta, cũng xoá đi ý tưởng muốn tiếp tục lấy thân thử thuốc của ta.
“Thế nào, hối hận vì đã làm anh hùng rồi à?” Trong lúc sắc thuốc, ta thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, dáng vẻ vô cùng khổ não, liền trêu chọc.
“Không phải, chỉ là có một chuyện rất muốn hỏi nàng.”
“Có chuyện gì?” Ta khẩn trương nuốt nước miếng, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.
“Vì sao Mộc Nam Tinh gọi nàng là nương tử?”