Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 16 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:44:21
Lượt xem: 1,038

“Bây giờ ta có phải rất xấu không?” hắn nằm dưới gốc cây đào, quay đầu hỏi ta.

“Không xấu, vẫn đẹp như trước.” Ta vuốt ve tay hắn nói: “Nhìn xem, ta cắt móng tay của ngươi đẹp biết bao.”

“Ừ, đẹp.” Hắn yếu ớt cười, còn nói: “Ngày mai là mùng chín rồi.”

“Ừ.” Ta gật đầu.

Thôn dân Kỳ Sơn từng nói, mùng chín tháng tư, hoa đào nở rộ, vui mừng nghênh đón Bách Linh nương nương, nếu trong lòng có si niệm, có thể thành kính lên núi, ở dưới tàng cây đào kia ước nguyện, có thể trở thành sự thật.

“Nhất định phải đi sao?”

“Nhất định phải đi.” Hắn nói xong từ từ nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Mùng chín tháng tư, hắn khăng khăng muốn đi bộ lên núi, ta không cho, muốn cho người nâng hắn lên, hắn lại không chịu. Nhìn ánh mắt khẩn cầu của hắn, ta mềm lòng, cuối cùng đáp ứng hắn.

Leo được một nửa, sắc mặt hắn xanh mét, môi trắng bệch, ta ôm lấy hắn, lại không mở miệng bảo hắn trở về, đợi đến khi hắn hơi tỉnh lại, cắn răng lại lảo đảo đi lên đỉnh núi.

“Đến rồi.” Hắn nhìn rừng đào trước mắt, thở nhẹ một hơi, bước chân hắn lảo đảo đi về phía cây đào ở giữa, lúc chạm vào cây đào, hắn dường như không còn sức lực, chỉ có thể dùng lưng tựa vào cây đào để đứng.

Ta nhìn hắn lấy ra một cái hà bao từ trong ngực, đó là cái ta tặng hắn nhân dịp năm mới.

Hắn lấy từ hà bao ra một miếng trúc viết chữ, trên đỉnh miếng trúc đục một lỗ tròn nhỏ, buộc dây thừng nhỏ màu đỏ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng chữ trên đó, sau đó buộc nó vào cành đào.

Cuối cùng chống đỡ không nổi, hắn dựa vào cây đào trượt ngồi dưới đất.

Ta nhìn thoáng qua mảnh gỗ đặt ở đầu cành, ngồi ở bên cạnh hắn, để đầu hắn gối lên đùi ta.

“Thế nào, đời này nhìn ta còn chưa đủ, còn muốn hẹn kiếp sau cưới ta sao?”

Hắn cầm tay ta áp lên mặt mình, có chút khẩn trương sợ hãi: “Nàng không muốn sao?” Nói xong gần như cầu xin: “Sơ Cảnh, đồng ý với ta được không.”

“Được, ta đồng ý.” Ta cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, lại hôn lên mắt hắn.

Quà quà sinh thần mười tám tuổi ngươi tặng, ta rất thích.” Ta dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng nói.

“Khi đó mỗi ngày nàng ở bên tai ta nhắc tới, nữ tử vì sao không thể mở y quán, ngồi khám bệnh, làm hại ta buổi tối nằm mơ đều là những lời này, vì có thể ngủ ngon giấc, chỉ có thể nghĩ cách để cho nữ tử cũng có thể bình đẳng với nam tử làm bất cứ chuyện gì muốn làm.”

Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng càng lúc càng yếu, kéo tay ta dán lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn: “Sơ Cảnh, cám ơn nàng đã đồng ý với ta. Còn nữa, thật ra lần đầu tiên ta thấy nàng là ở thôn Trầm Hương, khi đó nàng ăn mặc trnag phục nam tử, ở trong thôn chẩn bệnh từ thiện cho người dân.”

Hắn cố sức giơ tay lấy cánh hoa trên đuôi tóc ta xuống, cố gắng chống mí mắt đã sụp xuống: “Khi đó, ta đã nghĩ lá gan của cô nương này thật lớn, dám cãi lại luật lệnh, giả mạo nam tử làm nghề y.

Thôn Trầm Hương?

Ta đột nhiên nhớ tới, lần đó lúc chẩn đoán từ thiện kết thúc rời đi, bị một lão giả giữ chặt, nhất định muốn thay ta tính một quẻ nhân duyên, kết quả sau khi nhìn tướng tay của ta, liên tục lắc đầu, tiếc hận nói: “Sơ thần gặp hàn nguyệt, sinh ly cũng tử biệt, tương phùng đoản tụ chung nhất tán, sơ thần quy nhật, hàn nguyệt mai vu dạ.”

*(Đại khái là: Sáng sớm gặp trăng lạnh, không sinh ly thì cũng tử biệt, gặp nhau trong thời gian ngắn, cuối cùng cũng phải phân tán. Sáng sớm trở về với mặt trời, trăng lạnh vùi trong đêm tối.)

Không ngờ bị một câu thành lời tiên tri.

Ta từ trước đến nay không tin những thứ này, lúc ấy xoay người rời đi, chỉ nghe lão giả ở phía sau hô: “Làm nhiều việc thiện kết lương duyên, kiếp sau gần nhau không chia lìa.”

“Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải xuống xe ngựa, nói với nàng, cô nương, hình như ta đã gặp nàng ở đâu đó.”

Ta cúi đầu cười, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt Cố Thanh Hư, nghẹn ngào nói: “Xem ra lời ta dạy ngươi, ngươi đều nhớ rõ.”

“Sơ Cảnh, đời này ta từng tổn thương nàng, lừa gạt nàng, kiếp sau chắc chắn sẽ không, sẽ không.”

Ta cầm bàn tay đang trượt kia, không nhịn được khóc nấc lên, từng tiếng gọi hắn, “Cố Thanh Hư.”

“Cố Thanh Hư, ngươi là đồ ngốc, tại sao phải thương tổn bản thân mình.” Ta run rẩy tay kéo ra cổ áo của hắn, nhìn thấy n.g.ự.c hắn vết sẹo sau, trái tim tựa hồ bị ai đó dùng đao từ từ đ.â.m vào, đau đến không thể thở được.

Bên tai vang lên lời Thừa Phong: “Ba năm trước, công tử nói thế cuộc trong triều đã ổn định, lệnh mới cũng đã ban bố thực thi, địa vị nữ tử được nâng cao, trong lòng ngài ấy không còn vướng bận, muốn đi theo cô nương tâm tâm niệm niệm của mình. Ta cho rằng ngài ấy muốn đi tìm vị cô nương kia, ai ngờ ngài ấy lại muốn tự tử, dùng d.a.o đ.â.m vào trái tim mình. Nếu không phải ta phát hiện kịp thời, mạng của công tử lúc ấy đã không còn, cho dù sau này được, nhưng vì tích tụ trong lòng lâu dài, bận rộn chuyện triều chính, cơ thể thương tổn nặng, sống không được mấy năm. Thừa Phong ở chỗ này khẩn cầu Lâm cô nương cùng công tử đi hết đoạn đường cuối cùng, để cho ngài ấy vui vẻ, không để lại tiếc nuối. Thừa Phong ở chỗ này tạ ơn Lâm cô nương.”

Thừa Phong nói xong quỳ trên mặt đất dập đầu với ta ba cái.

“Ta theo bên cạnh công tử bảy năm, chưa bao giờ thấy công tử vui vẻ như trong khoảng thời gian này.” Thừa Phong mặc y phục màu đen chẳng biết lúc nào xuất hiện ở rừng đào, cắm kiếm trên mặt đất, quỳ gối bên cạnh Cố Thanh Hư.

“Công tử nói, mùng chín tháng tư là ngày hai người gặp nhau, ngài ấy vì cô nương chuẩn bị một phần lễ vật cuối cùng.”

Năm Chính Tân thứ bảy, tân hoàng ban bố luật lệnh, chuẩn nữ tử vào triều làm quan, tiến thêm một bước nâng cao địa vị nữ tử.

“Cố Thanh Hư, ngươi có biết nguyện vọng lớn nhất trong đời ta là gì không?”

“Là cái gì?” Cố Thanh Hư ngồi bên cạnh ta, dịu dàng cười hỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn những ngôi sao: “Thứ nhất, nữ tử có thể vào học đường đọc sách biết chữ, thứ hai, nữ tử có thể mở y quán, ngồi khám bệnh, thứ ba, nữ tử có thể vào triều làm quan.”

“Cố Thanh Hư, ta nhớ chàng.” Nhìn bầu trời đầy sao, ta từ từ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Có rất nhiều ngôi sao, ta không thể tìm thấy chàng.

Cố Thanh Hư, ta thật sự rất nhớ chàng.

 

(--END--)

--------------

Chúng tôi kết hôn hơn bảy năm rồi nhưng người phụ nữ kia vẫn dây dưa không ngừng với chồng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-dai-cuoc/16-end.html.]

“Tổng giám đốc Cố, vợ anh có đáng yêu bằng em không?”

Anh ta lạnh lùng giễu cợt: "Cô làm sao xứng so sánh với cô ấy?”

Sau đó, tôi tận mắt chứng kiến anh ta chiều chuộng người phụ nữ kia đến mức vô pháp vô thiên, không màng thể diện xách giày cao gót theo sau cô ta, đốt pháo hoa rực rỡ cùng cô ta đón mừng năm mới.

Ngược lại, anh ta lại đối xử với tôi càng ngày càng lạnh nhạt.

Vào ngày sinh nhật người phụ nữ kia, tôi bị kẻ thù của anh ta đ.â.m vào từ phía sau, b.ắ.n ngã vào hàng rào bảo vệ bên đường.

Anh ta vội vàng chạy tới nhưng chỉ nhìn thấy tờ đơn ly hôn tôi để lại chỗ đó.

1

“Cậu bị bệnh, hắn cũng không thèm đến xem tình hình của cậu như thế nào sao?”

Trong bệnh viện người đến người đi vội vã, tôi nằm truyền dịch trong góc phòng bệnh. Bạn thân tôi đã giúp tôi đóng xong viện phí, ngồi xuống bên cạnh không ngừng phàn nàn.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Mấy năm gần đây, chứng đau bụng kinh của tôi càng ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ nói, trước đây tôi từng sảy thai vài lần, với tình trạng sức khỏe như hiện nay, càng không thích hợp để mang thai.

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, định gọi cho Cố Uyên Trạch. Không có gì ngạc nhiên khi đầu dây bên kia liên tục báo bận.

“Lại bận công việc sao?” Bạn thân tôi bất mãn lầu bầu: “Vợ bệnh thế này rồi vẫn thấy bận, bận.”

Tôi mỉm cười gượng gạo nhưng khuôn mặt trong gương lại vô hồn, không còn chút khí sắc.

“Cậu còn nhớ Thẩm Nghi không?”

“Thẩm Nghi? Chính là người theo đuổi Cố Uyên Trạch suốt bảy năm, theo không được còn bị Cố Uyên Trạch mắng té tát phải không?”

“Phải. Hiện tại cô ta theo đuổi được rồi.”

Cô ta không chỉ theo đuổi Cố Uyên Trạch bảy năm, mà còn là thư ký của anh ta.

Một phút trước, Thẩm Nghi đăng một tin tức mới lên mạng xã hội: [Nhắn với mùa xuân là hoa đào không cần nở nữa, người tôi đợi đã đến đây rồi.]

Bức ảnh đăng lên là hình ảnh cô ta nắm tay một người đàn ông trong khách sạn 5 sao. Trên mặt đất rải rác có cánh hoa hồng rơi vãi, cùng hình ảnh rõ nét chiếc váy dài nữ giới đã được cởi ra nằm cạnh chiếc cà vạt của nam giới.

Có một khoảng trống trên ngón đeo nhẫn mảnh khảnh của người đàn ông. Là dấu vết do nhẫn cưới để lại. Hình ảnh cuối cùng, là chiếc ghế da quen thuộc. Và hai sợi tơ đen.

Có không ít người hâm mộ tôi khi còn trẻ đã đặt cược đúng chỗ, cho nên sau khi Cố Uyên Trạch công thành danh toại, đặt toàn bộ tâm ý vào tôi.

Nhưng sự thật là, Cố Uyên Trạch ngoại tình rồi.

-----

Đọc full NGẦM HIỂU tại Monkeyd

Loading...