VỊ HÔN PHU MẤT TRÍ NHỚ - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:38:49
Lượt xem: 1,340
Ánh đèn pha lê vàng ấm chiếu rọi những tia sáng lấp lánh.
Lê Nguyện ngồi xuống bên cạnh Lục Triều An, trông họ như một cặp đôi vàng ngọc.
Trái tim vừa phấn khởi của tôi dần dần chìm xuống.
Ông chủ vẫy tay gọi tôi, "Tiểu Giang, qua đây gặp khách hàng của cô."
Ánh mắt nhạt nhẽo của Lục Triều An nhìn qua, vẫn lạnh lùng như không có chút tình cảm nào.
Tôi đặt rượu xuống trước mặt họ, sự lanh lẹ thường ngày đã biến mất không còn dấu vết.
Ông chủ nói đùa, "Tổng giám đốc Lục, vẫn chưa hỏi qua anh, thư ký Giang làm tốt như vậy, sao lại đuổi cô ấy đi?"
Lục Triều An nhấp một ngụm trà, "Tôi không quen có thư ký nữ. Vừa hay, thư ký Giang có kế hoạch nghề nghiệp riêng, không tính là đuổi đi."
"Chẳng phải vì sợ cô Lê để ý sao?"
Tiếng cười vang lên xung quanh.
Tôi cúi đầu mở nắp chai.
Nắp chai bật lên đập vào mặt tôi, khiến tôi lại muốn khóc.
Vì vậy tôi quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Lê Nguyện vội vã đuổi theo, n.g.ự.c cô ấy phập phồng lên xuống.
"Giang Đường, cô có thể... rời khỏi đây không?"
Mặt tôi bị trầy xước, vừa ngứa vừa đau.
Ngay cả vẻ ngoài cơ bản cũng không giữ nổi.
"Không thể, tôi có công việc ở đây, hơn nữa, tôi vẫn chưa hủy hôn ước với Lục Triều An, cô có tư cách gì bảo tôi rời đi?"
Lê Nguyện tiến gần tôi, trong đôi mắt ướt át của cô ta có chút thách thức.
"Nhưng... bây giờ anh ấy chỉ nhớ đến tôi."
"Trong mắt anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba."
Tôi tức giận tát cô ta một cái.
"Cô không biết nhục sao!"
"Đừng nghĩ có Lục Triều An là tôi không dám đánh cô."
Lê Nguyện bị đánh đau, nước mắt giả tạo của cô ấy rơi xuống thành thật.
"Xin lỗi... Tôi không cố ý..."
Cô ta hoảng hốt lao vào vòng tay của người vừa đến.
Lục Triều An đã đến.
Anh nắm chặt cánh tay của Lê Nguyện, kéo cô ta ra xa, "Em đã nói gì?"
Nước mắt của Lê Nguyện tuôn rơi không ngừng, "Lục Triều An, em có phải là người phụ nữ xấu không? Em... em đã cướp hết mọi thứ của Giang Đường."
Lục Triều An cứng người lại, nhìn khuôn mặt đầy vết thương của tôi và đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, ánh mắt anh thoáng qua một cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Tôi nghĩ anh sẽ bắt tôi xin lỗi Lê Nguyện.
Nhưng Lục Triều An lại cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Em không sai, sai là tôi của mười năm sau."
Một câu nói, chấm dứt mối quan hệ nhiều năm của chúng tôi.
Ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều nhuốm màu tiếc nuối.
Lê Nguyện không đạt được điều cô tamong muốn, không chịu buông tha:
"Giang Đường, tôi đói rồi, cô đi mua cho tôi một bát sủi cảo đi? Sủi cảo Tiểu Vi ở Đông Phố."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-hon-phu-mat-tri-nho/3.html.]
Chúng tôi đang ở Tây Phố.
Sủi cảo Tiểu Vi ở Đông Phố.
Tôi chưa ăn một miếng nào, vậy mà phải đi xuyên qua cả thành phố để mua sủi cảo cho cô ta.
Tại sao chứ?
Lục Triều An nhíu mày, "Ở đây không có sủi cảo sao?"
Nụ cười của Lê Nguyện chợt khựng lại, "Em chỉ thích ăn của quán đó."
Ông chủ vội vàng hòa giải, "Tiểu Giang, ở đây không cần cô nữa, mau đi đi."
Tôi bị đẩy ra ngoài cửa.
"Ông chủ Trương—"
"Tổng giám đốc Lục, đừng khách sáo với tôi! Quyết định vậy đi!"
Thấy ông chủ kiên quyết, Lục Triều An cũng không nói thêm gì nữa.
05
Mùa mưa vừa mới bắt đầu, sau một tiếng sấm, trời đổ cơn mưa lớn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi bị kẹt trên đường cao tốc, vừa nhai bánh mì vừa chậm chạp tiến theo dòng xe.
Ánh đèn loang lổ làm tôi nhớ lại những ngày đầu khi vừa đến bên cạnh Lục Triều An.
Vì thâm niên thấp, tôi thường bị người trong công ty bắt nạt.
Cũng trong một ngày mưa như vậy, tôi ngồi trước máy tính nhai bánh mì.
Lục Triều An gõ lên bàn làm việc của tôi.
"Tan làm."
"Nhưng tôi chưa làm xong việc."
"Mai làm tiếp. Tuổi còn nhỏ không phải là lý do để bị bắt nạt, về nhà đi."
Từ hôm đó, tôi bắt đầu thích người đàn ông có nguyên tắc này.
Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, có lẽ anh chỉ tôn trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ.
Giờ tôi không còn nhỏ nữa, nên có thể lái xe mua sủi cảo cho 'bạch nguyệt quang' của anh ta.
Đồ khốn!
Tôi tức giận đ.ấ.m mạnh vào còi xe.
Chiếc xe tải phía trước quăng một cú "rồng vẫy đuôi", va vào cửa xe của tôi, làm bánh mì rơi lăn lóc đầy đất.
…
Đôi khi, tôi cảm thấy mình giống như một con ch.ó hoang.
Vất vả lắm mới kiếm được bữa ăn, thì lại bị lật đổ mất.
Cuối cùng, tôi không mua được sủi cảo, mà phải ngồi trong phòng khâu vết thương của bệnh viện, gọi cho ông chủ, "Tôi không đến nữa."
"Tôi bị tai nạn, anh tính cho tôi vào hạng tai nạn lao động đi."
Ông chủ vui vẻ chuyển cho tôi ba nghìn tệ, nhẹ giọng an ủi: "Tổng giám đốc Lục vừa đến đấy, cô đợi một lát."
Lục Triều An?
Nước mắt tôi đọng trên hàng mi, chỉ chực rơi xuống.
Ngay sau đó, cửa phòng khâu được đẩy ra.
Lục Triều An đứng đó với gương mặt trầm lặng, đôi môi nhợt nhạt.
Cơn mưa đêm để lại những vệt ẩm ướt trên người anh, trông anh phong trần mệt mỏi.