Vị phò mã áo đỏ - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:43:02
Lượt xem: 903
Khi Phò mã thiêu sống ta, ta nghe được tiếng lòng của hắn:
[Mỗi lần thị tẩm, ngươi đều khiến ta ghê tởm vô cùng.]
[Nếu ta không tưởng tượng ngươi là Công chúa Trân Ninh...]
Sống lại một đời, khi được phụ hoàng ban hôn.
Ta quỳ trước đại điện, ánh mắt bình tĩnh:
"Hoàng muội Trân Ninh cao nhã, thanh khiết, cùng với Ngụy đại nhân mới là một cặp trời sinh."
Ngụy Cảnh Tụng vốn luôn bình tĩnh tự chủ lại lỏng tay làm đổ ly rượu, đỏ mắt hỏi: "Nàng nói cái gì?"
1
Vạn tiễn xuyên tâm, ta c..hết thật sự không đẹp mắt lắm.
Tiếng rít của những mũi tên bén nhọn không ngừng xuyên thủng màng nhĩ, một mảng trống lớn trên n.g.ự.c ta, m..áu chảy khô người, không có chỗ nào là không đau.
Mà con người ta sợ nhất là đau.
Cách hơn mười bước, phò mã của ta đứng dưới gốc cây mai theo dõi cuộc hành quyết.
Hoa mai hồng bay tứ tung, tôn lên dung mạo công tử như ngọc của hắn.
Ta im lặng mấp máy khóe môi: "Ngụy Cảnh Tụng, ngươi đã từng hối hận chưa?”
Cho đến hôm nay, ta thậm chí không dám hỏi, hắn đã từng dù chỉ một chút rằng hắn đã từng động tâm với ta chưa.
Bởi vì nghiệt duyên giữa ta và Ngụy Cảnh Tụng, vốn là do ta tình nguyện.
Mười năm phu thê, cho dù là lúc bị dục vọng điều khiển, Ngụy Cảnh Tụng cũng chưa bao giờ nói yêu ta.
Hắn mượn tay ta, từng bước nắm quyền lực trong tay.
Hôm nay hắn cấu kết với hoàng muội Trân Ninh, tự tay đưa ta lên pháp trường, cũng là báo ứng của ta.
Dân chúng đứng xem vỗ tay khen hay, bọn họ nói, Trần Bảo Gia ta bạo ngược tàn nhẫn, bất kính đối với bậc tôn trưởng, coi mạng người như cỏ rác, theo lý nên phanh thây vạn đoạn, róc thịt thị chúng.
Nhưng Ngụy Cảnh Tụng, có sự thật là như vậy không?
Ta nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu rụi cơ thể mình. Ngay cả c..hó Thượng Kinh đi ngang qua, cũng hận không thể phun một bãi nước bọt.
Hoàng muội Trân Ninh kéo quan bào đỏ ửng của Ngụy Cảnh Tụng, dịu dàng nói: "Hoàng tỷ cả đời này làm nhiều việc ác, kết cục như vậy, cũng đáng.”
Ngụy Cảnh Tụng liếc mắt nhìn pháp trường, tròng mắt đen hiện lên cảm xúc khó hiểu: "Trần Bảo Gia, ngươi thật là rẻ tiền như một con kiến. Ta chưa bao giờ... thích ngươi.”
Từ xa ta thoáng nhìn thấy một bóng hồng dáng mặc y phục đỏ xông về phía pháp trường, ý thức ta dần dần mơ hồ, thật tốt, cuối cùng không cần phải chịu đau nữa.
2
Ta đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giác mơ đó, dường như có vô số oan hồn đòi mạng ta.
Bọn họ hô to: "Đáng tiếc Ngụy công tử phong hoa vô song như vậy, lại bị làm nhục bởi trưởng công chúa Trần Bảo Gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-pho-ma-ao-do/1.html.]
“Trần Bảo Gia, ngươi dựa vào cái gì?”
Mở mắt ra lần nữa, Kinh Hoa đã bị tuyết lớn phủ đầy. Ta đứng trên con phố dài, đập vào mắt là ánh đèn rực rỡ của Thượng Kinh.
Pháo hoa đêm giao thừa nổ tung trên bầu trời. Đứa trẻ chạy bên đường kéo áo ta và nháy mắt nói: “Phúc lộc năm mới, tiểu thư vạn sự như ý.”
Thúy Trúc ở bên cạnh lấy bạc vụn từ trong hà bao ra, mỉm cười tiễn đứa trẻ đi.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta, Thúy Trúc nhỏ giọng hỏi: "Công chúa, có phải người tức giận không?”
Nhớ lại kiếp trước, ta rùng mình tận sâu trong tâm hồn. Ta vô thức lắc đầu.
Vâng, ta lại được sinh ra lần nữa, trọng sinh trên con phố dài, nơi ta đã tìm thấy Ngụy Cảnh Tụng.
Kiếp trước, trong đêm giao thừa.
Ta say đến mức muốn về phủ công chúa nghỉ ngơi sớm, nhưng thay vào đó lại kéo tỳ nữ Thúy Trúc chạy đi xem hoa đăng.
Chính đêm nay ta đã cứu được Ngụy Cảnh Tụng bị ngất trong tuyết, từ đó, mở ra khúc mắc và tra tấn dài đến mười năm giữa ta và hắn.
Thúy Trúc che dù, chần chờ nói: "Công chúa, phía trước hình như có người.”
Hơi thở ta nghẹn lại, càng rùng mình hơn.
Phía xa xa kia có một nam tử vạt áo hơi rộng đang nằm trong tuyết.
Trên lồng n.g.ự.c trắng ngọc kia, vết m..áu vẫn còn chưa khô, màu đỏ son bay trắng xóa, mang vẻ đẹp rất vụn vỡ.
Ta nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, lúc ta và Ngụy Cảnh Tụng thành hôn được hai năm, ta đã có tiếng xấu.
Nữ nhi khuê các trong kinh, không chỗ nào không cảm thấy đáng tiếc, họ đáng tiếc Ngụy Cảnh Tụng phong hoa vô song, cùng Công chúa Trân Ninh là một đôi trời sinh, hết lần này tới lần khác bị trưởng công chúa Trần Bảo Gia hạ nhục.
Nếu ông trời cho ta cơ hội làm lại, lúc này đây, ta sẽ chúc hắn và hoàng muội Trân Ninh sớm kết lương duyên.
Sắc mặt ta không chút thay đổi xoay người: "Đi thôi, chuyện không liên quan đến ta, không cần bận tâm.”
Thúy Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của ta ngăn lại.
Âm thanh sột soạt phát ra từ phía sau.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, dường có một ánh mắt nóng bỏng gắn chặt chặt vào bóng lưng ta.
3
Sáng sớm, Thúy Trúc hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.
“Công chúa, nam tử hôn mê đêm qua chúng ta nhìn thấy trên phố dài, là trưởng tử của Ngụy Thượng thư phủ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta quan sát nữ tử trong gương đồng, môi đỏ răng hồng, đến tuổi biết ham muốn và yêu thích sắc đẹp.
Tất nhiên ta biết Thúy Trúc đã nói gì.
Kiếp trước, Ngụy Cảnh Tụng tuy là trưởng tử cảu Ngụy gia, nhưng lại không được Ngụy Thượng thư yêu thích.
Thân mẫu hắn mất sớm, hắn ở trong phủ rất thê thảm, so với nô bộc còn không bằng.