Vị phò mã áo đỏ - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-06 05:44:43
Lượt xem: 1,280
Phụ hoàng than thở, Thẩm gia xuất tình.
Bình tĩnh mà xem xét, ta có chút thẹn với Thẩm Vân Gián .
Ta chỉ không ghét nam nhân này.
Thẩm vương gia trấn thủ biên quan, Thẩm Vân Gián lại là hài tử độc nhất của Thẩm vương gia, ngày sau tất nhiên sẽ kế tục quân Thẩm gia. Có hôn sự này, sau nàyta sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn khi cạnh tranh với Sở thị đằng sau Sở phi.
Để giải quyết chuyện trước đó, phụ hoàng đã thưởng cho Ngụy Cảnh Tụng một chức quan ngũ phẩm.
Điều này thật ngoài dự liệu của ta, ta cho rằng Sở phi sẽ mượn chuyện này thành toàn cho Trần Trân Ninh và Ngụy Cảnh Tụng.
9
Sau cung yến Nguyên tiêu, trên đường hồi phủ, ta nhìn thấy Ngự Sử đại phu Thôi Tướng Nghi cùng Ngụy Cảnh Tụng ở trà lâu uống rượu.
Gần một góc cửa sổ, hai người nâng ly cạn chén.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, Thôi tướng nghi ở trên triều, khép tội tử hình cho ta.
Thì ra mưu đồ của Ngụy Cảnh Tụng và hắn đã bắt đầu vào lúc này.
Ta lệnh cho xa phu rời đi, người hầu của Ngụy Cảnh Tụng lại chạy tới, ngăn cản xe ngựa của ta, nói công tử nhà hắn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ta.
Trong phòng trà lầu hai, Thôi Tướng Nghi đã không còn ở đó nữa.
Ta nhìn thấy cửa sổ đã đóng chặt, nhíu mày hỏi: "Thôi đại nhân đâu?”
Ngụy Cảnh Tụng lại cười nhạt nói: "Làm gì có Thôi đại nhân, công chúa nhìn nhầm rồi.”
Sau khi rửa xong một vòng trà, hắn đem trà mới pha đưa cho ta.
Ta không động đến chén trà kia, chỉ bình tĩnh nhìn hắn: "Ngụy công tử có chuyện gì mà cần tìm bổn cung thương lượng?"
“Bảo Gia công chúa, hình như thông minh hơn rất nhiều.” Giọng Ngụy Cảnh Tụng đột nhiên có chút lạnh: "Nhưng nàng không nên một mình tới gặp ta.”
Ta liếc nhìn một lúc, chạm vào nén nhang mới thắp trên chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Trong tích tắc, toàn bộ thân thể lại tê liệt đến không thể nhúc nhích.
Ta mở miệng nói được mấy chữ: "Ngụy Cảnh Tụng, đây là Thượng Kinh, ngươi muốn làm gì?"
Hắn từng bước một đến gần ta, ngón trỏ đẩy vạt áo ta ra, cười nhẹ ra tiếng: "Bảo Gia công chúa, nàng nói xem, ta lưu lại một ấn ký trên người nàng, đêm đại hôn, vị hôn phu tốt kia của nàng thấy được, sẽ nghĩ như thế nào?"
Ngụy Cảnh Tụng gỡ một cây trâm sắc nhọn trên đầu mình xuống, đầu trâm chạm vào đầu vai khiến ta rùng mình.
Ta để thị vệ ở bên ngoài trà lâu, vốn dĩ muốn để lại chút thể diện cho lão thần Thôi Tướng Nghi, nhưng không nghĩ ra, chuyện này khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Lúc này, Thúy Trúc mở cửa nói: "Công chúa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-pho-ma-ao-do/5.html.]
Thấy cảnh này Thúy Trúc cứng đờ tại chỗ.
Ngụy Cảnh Tụng dường như hiểu rõ lòng người, cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thúy Trúc.
“Công chúa còn nhỏ, chưa hiểu được lòng người, ta chỉ giúp nàng nhìn rõ tâm tư của mình thôi. Đừng sợ, cứ coi như ngươi chưa nhìn thấy gì, sau đêm nay bổn quan sẽ cho ngươi hưởng hết vinh hoa.”
Ngụy Cảnh Tụng dừng một chút: "Nếu ngươi muốn một danh phận, bản quan cũng sẽ cho ngươi.”
Thúy Trúc nhìn ta một cái, yên lặng lui ra ngoài.
Ta đã không còn sức phản kháng, Ngụy Cảnh Tụng cũng bảo tùy tùng lui ra ngoài.
Kiểm soát được hết thảy, Ngụy Cảnh Tụng cười khẽ một tiếng: "Trần Bảo Gia, tỳ nữ của nàng so với ánh mắt của nàng còn tốt hơn.”
Ngụy Cảnh Tụng chắc chắn sẽ không không để ý đến danh dự của nữ nhi, để chuyện tối nay truyền ra ngoài, tất nhiên ta sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt. Sau khi ta và Thẩm Vân Gián thành hôn, cũng sẽ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích.
Trong phòng, Ngụy Cảnh Tụng ho khan, thấy thần sắc của ta cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, hắn cười lạnh nói: "Trần Bảo Gia, ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Nàng nói xem, Thẩm Vân Gián sẽ muốn một thân thể tàn hoa bại liễu sao?"
Kiếp trước ta hao hết tâm tư khát cầu, hiện tại lại làm cho ta cảm thấy buồn nôn.
Ta lại thật sự bắt đầu cân nhắc chuyện hắn nói, nếu như không có Thẩm gia, ta còn có lợi thế gì?
Xem đi, được nuông chiều như Trần Bảo Gia, cuối cùng cũng phải học cách cân nhắc lợi hại.
Ngụy Cảnh Tụng ôm ta lên giường trúc, đáy mắt mỉa mai.
Ta siết chặt ngón tay, nhưng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra lần nữa.
Thúy Trúc ôm một cái bình sành nặng trịch, đập vào đầu Ngụy Cảnh Tụng.
"Ngươi thật tự phụ, ngươi mà cũng xứng với công chúa sao?"
Ngụy Cảnh Tụng không dự liệu được biến cố này, ôm thái dương chảy m..áu, nghẹn họng nhìn về phía Thúy Trúc.
Hắn ỷ mình thấu hiểu lòng người, lúc mới gặp, đã nhận ra Thúy Trúc có tâm tư thẹn thùng với hắn.
Ngực Thúy Trúc phập phồng: "Công chúa nhà ta muốn thích ai thì thích người đó, Ngươi là cái thá gì mà giúp nàng nhìn rõ hả?"
"Ngươi chính là một tên bệnh hoạn khốn nạn, công chúa nhà ta có tấm lòng nhân hậu, nàng chẳng lẽ lại không biết phân biệt tốt xấu, bị kẻ tâm đen như ngươi hủy hoại."
Nàng rút trâm bạc trên đầu, đ.â.m vào vai Ngụy Cảnh Tụng, vẫn không khỏi oán hận: "Ăn tim gấu mật báo, dám ép buộc công chúa.”
Thúy Trúc cõng ta trên lưng, thấp giọng dỗ ta: "Công chúa đừng sợ, Thúy Trúc đưa người hồi phủ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thị vệ phủ công chúa biết ta ở trà lâu, không có mệnh lệnh không dám tự tiện xông vào.
Thúy Trúc thế đơn lực bạc, lúc trước im lặng rời khỏi trà lâu, thực ra là đi gọi thị vệ, xử lý tùy tùng của Ngụy Cảnh Tụng.
Nàng quan tâm đến danh dự của ta nên mới một mình đi vào phòng này.