Vi Vũ Lạc Hải Đường - Kết thúc
Cập nhật lúc: 2024-06-11 16:09:13
Lượt xem: 1,784
Thấy vậy, Ô Tố Nhĩ dường như muốn dùng cổ trùng để điều khiển ta, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, lần này ta cũng không còn phản ứng.
Nhìn hắn, ta thở dài:
"Ô Tố Nhĩ, đủ rồi.”
"Lần này, ta thật sự muốn trở về nhà."
Ô Tố Nhĩ tức giận mà cười, hắn lạnh lùng phất tay, giọng điệu lạnh lẽo:
"Tuyệt đối không thể.”
"Ngươi một ngày là thê tử của ta, cả đời đều là thê tử của ta."
Sắc mặt Bùi Thanh Chi lạnh lùng, nghe vậy khẽ cười lạnh, hắn che cho ta ở phía sau, từng chữ rõ ràng nói chậm rãi:
"Ô Tố Nhĩ, nói nhảm xong chưa?”
"Duyên phận đi cướp, chắc chắn phải trả lại."
Giây tiếp theo, hai bên giao chiến, khói lửa ngập trời.
Chương 15: Bại Trận
Trận chiến này, Ô Tố Nhĩ cuối cùng vẫn thua.
Quân của hắn hành quân xa xôi, đã rất mệt mỏi, lúc này đối đầu với tinh binh của Đại Hạ, đương nhiên là thất bại thảm hại.
Lúc bị áp giải đến trước mặt ta, hắn vẫn rất bất mãn:
"Bùi Thanh Chi, ngươi hèn hạ vô sỉ!"
Dừng một chút, hắn lại nhìn sang ta, trên gương mặt vốn kiêu ngạo lúc này lại có chút tự giễu:
"Ninh Ngọc, thì ra ngươi lại hận ta đến vậy.”
"Bất chấp tất cả, cũng muốn rời khỏi bên ta."
Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu.
Kỳ thực, ta không hận Ô Tố Nhĩ.
Tất cả chuyện này, nguyên nhân chính là do ta, là do lúc trước ta đã đồng ý cầu hôn, mới kéo hắn vào vũng bùn.
Sau đó tuy hắn dùng cổ trùng để điều khiển, nhưng chưa từng làm tổn thương ta nửa phần.
"Ô Tố Nhĩ, ta không hận ngươi.”
"Ta rời đi, cũng không phải vì muốn thoát khỏi bên ngươi, mà là ta nhớ nhà, cũng nhớ những người mà ta yêu thương."
Bùi Thanh Chi, mẫu phi, còn có Thanh Hà.
Đều là những người mà ta không thể nào quên được.
Suy nghĩ một lát, ta nói với Ô Tố Nhĩ câu cuối cùng:
"Kỳ thực, từ đầu đến cuối, ta đều coi ngươi như đệ đệ, một người bạn rất hay làm nũng."
Nói xong, ta xoay người bỏ đi.
Trên gương mặt thiếu niên, lại thoáng qua một tia phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vi-vu-lac-hai-duong/ket-thuc.html.]
Chương 16: Trở Về
Ngồi trên xe ngựa trở về.
Bùi Thanh Chi cúi đầu, lật xem những quyển thoại bản mà ta đã viết trong thời gian qua.
"Quân nhược tri thử ý, tử sinh nhi vô hám."
Dừng một chút, hắn nhìn ta nhếch môi:
"Vi thần không biết, thì ra công chúa viết thơ tình, văn chương lại tiến bộ vượt bậc như vậy, khiến vi thần vô cùng an ủi."
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng giành lấy thoại bản.
Xe ngựa bỗng xóc nảy, người ta nghiêng sang một bên, lại vừa vặn ngã vào lòng Bùi Thanh Chi.
Ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị người ta ôm chặt eo.
Anan
Bùi Thanh Chi dán sát trán ta, không hiểu sao, giọng nói lại có chút nghẹn ngào và run rẩy:
"Công chúa, có một khoảng thời gian vi thần đã tưởng rằng, cả đời này, sẽ không còn gặp lại nàng nữa."
"May mà, mọi chuyện vẫn còn kịp."
"Quân nhược tri thử ý, tử sinh nhi vô hám, câu thơ này, vi thần rất thích."
"Những lời đã nói ở chính điện hôm đó, vi thần một khắc cũng không dám quên."
"Cả đời này của vi thần, chỉ có mình nàng."
...
Bốn tháng sau khi rời kinh thành.
Ta lại một lần nữa, đứng trước chính điện nghiêm trang tráng lệ này.
Nhìn thấy ta, Thanh Hà lập tức đỏ hoe hốc mắt, nàng ôm chầm lấy ta khóc nức nở:
"Công chúa, công chúa người cuối cùng cũng trở về rồi!"
Ta nhẹ nhàng vỗ vai nàng, coi như an ủi.
Đứng dưới đài cao, ta cúi đầu, ban đầu đã chuẩn bị tinh thần chịu trừng phạt từ phụ hoàng, nhưng ta đợi mãi, đợi mãi, lại chẳng có gì.
Bỗng nhiên, nghe thấy phụ hoàng thở dài.
Ngẩng đầu lên, ta ngạc nhiên phát hiện, trong mắt ông lại lấp lánh nước mắt, phụ hoàng phất tay:
"Thôi, trở về là tốt rồi.”
"Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Cứ như vậy, ta không những không bị trừng phạt, cũng không bị mắng chửi, mà lơ mơ bước ra khỏi chính điện.
Lập xuân đã đến, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp.
Bùi Thanh Chi đứng ngoài điện, một thân áo trắng như tuyết, giống hệt như ngày ta lần đầu tiên gặp hắn.
Hắn nhìn ta mỉm cười, giọng điệu thản nhiên.
Hắn nói:
"Vi thần, cung nghênh công chúa trở về."
(Hết)