VIÊN ĐÁ CHEC NGƯỜI - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:48:15
Lượt xem: 3,353
Tại tòa án, mẹ tôi đã cãi lại: "Tôi không hề mưu tài hại mệnh. Đây là đá bình an, nếu các người không tin thì sẽ bị ông trời trừng phạt đấy!"
Cảnh sát đành giải thích với mẹ tôi rằng, đá bình an mà bà nói đến thực chất là đá đoạt mạng.
"Bức xạ hạt nhân bên trong viên đá đã vượt quá tiêu chuẩn. Giá trị bức xạ là 1122,4 mSv/giờ, cao hơn 10.000 lần so với giá trị an toàn cho phép. Đeo viên đá này trên người một ngày tương đương với việc mỗi ngày phải chụp X quang 1.171 lần!"
"Với liều lượng phóng xạ như vậy, tối đa ba tháng mới có thể giec chec một người! Bà hãy tự mình tính toán xem, con gái của bà, bạn trai cũ của con gái và chồng của bà đều đeo viên đá này phải không? Có phải những người đó đã chec trong khoảng ba tháng trước phải không?"
Đôi mắt mẹ tôi mở to đầy hoài nghi.
Bà vẫn muốn giảo biện.
Sau khi kể hết những điều xấu xa về em gái và bố tôi ra ngoài, mẹ tôi vẫn muốn ngợi ca mọi thứ tốt đẹp mà đá bình an đã mang lại cho bà.
Nhưng đứng trước khoa học, mọi lời mê tín đều không tác dụng gì.
Đại tiên bị kết án chung thân vì biết rõ mình phạm pháp vẫn vi phạm pháp luật.
Mẹ tôi bị kết án hai mươi năm vì thiếu hiểu biết.
Đối với những viên đá đã được bán, chúng đã được cảnh sát điều tra và thu hồi từng viên một, tiến hành tiêu hủy một cách vô hại.
8.
Số tiền bồi thường cho cái chec của bố tôi đã được công ty ban đầu của ông ấy lấy lại.
Mẹ của A Hành không yêu cầu lấy lại tiền bồi thường cho cái chec của em gái tôi, có lẽ bà ta không muốn liên quan gì đến gia đình tôi nữa.
Vì những viên đá mẹ tôi bán đã khiến một số nạn nhân vô tội mắc bệnh bạch cầu, nên số tiền đó đương nhiên được dùng để chi trả chi phí y tế cho những người đó.
Khi phần tiền còn dư đến được tay tôi, tất cả những gì tôi có là căn hộ mà bố mẹ tôi đã mua lúc trước.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Tôi ngồi trong phòng khách, cố gắng cảm thụ cảm giác cô đơn trong phòng.
Không cô đơn chút nào.
Quá khứ như mây khói thoảng qua, lúc tôi và em gái cãi nhau, giọng điệu trách móc của bố mẹ vẫn tồn tại rất rõ ràng trong tâm trí tôi.
Cuộc sống bị áp bức bắt nạt trong mười năm, nỗi đau bị đè nén mấy chục năm ở kiếp trước, giờ phút này mới thực sự được giải tỏa.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chiếc bánh kem dâu hoàn chỉnh trước mặt.
Đây là chiếc bánh mà tôi mua bằng tiền học bổng của mình, chiếc bánh dâu chỉ thuộc về tôi.
Tôi đã ăn nó.
Vị ngọt lan tỏa trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vien-da-chec-nguoi/chuong-9.html.]
Hóa ra cảm giác ở một mình lại có thể hạnh phúc đến vậy.
9.
Tôi đã bán căn nhà cũ đi, kiếm được 50.000 tệ để cho bản thân học lên cấp 3 và đại học sau này.
Số tiền còn lại dùng hết để bù đắp cho những tội nghiệt mà mẹ tôi đã gây ra.
Viên đá bình an mẹ tôi bán đã gây ra bệnh bạch cầu ở ba đứa trẻ.
Tôi đã thử đi xét nghiệm độ tương thích tủy, nhưng chỉ giúp được cho một đứa trẻ.
Được sự giúp đỡ của những người hảo tâm trong xã hội, một đứa trẻ khác đã được chữa trị.
Chỉ có đứa trẻ còn lại vì có nhóm m.á.u hiếm nên rất khó tìm được người phù hợp.
Và vì đứa trẻ này bị bố mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ, được bà ngoại nuôi dưỡng nên bà của cô bé đã không thể chịu đựng được khi nghe tin cháu mình mắc bệnh bạch cầu. Bà đã qua đời ngay sau đó.
Tôi đã chi trả mọi chi phí y tế cho đứa trẻ này từ năm đầu tiên.
Phí chữa trị rất đắt.
Tôi vừa học vừa làm và cố gắng đạt được học bổng mới có đủ tiền để trang trải cuộc sống.
Phải đến khi tôi tốt nghiệp đại học, có thu nhập chính thức và khoa học kỹ thuật lúc này đạt được nhiều tiến bộ hơn thì bệnh bạch cầu của đứa trẻ mới có cơ hội được chữa khỏi.
Khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ đó được chuyển ra khỏi bàn mổ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau bao năm lo lắng.
Tôi biết rõ, chính tôi đã gián tiếp khiến ba đứa trẻ đó phải chịu ốm đau bệnh tật.
Chính tôi là người đã khiến cô bé lẽ ra phải có cuộc sống hạnh phúc phải nằm lại trên giường bệnh suốt bao năm qua.
Vào ngày mẹ tôi bị bắt, tôi đã thú nhận với cảnh sát:
“Cháu biết rất rõ những viên đá đó có chứa chất phóng xạ, cũng biết rất rõ rằng những viên đá đó có thể g.i.ế.c người. Lẽ ra cháu có thể gọi cảnh sát sớm hơn, nhưng vì lòng ích kỷ của mình, cháu đã đợi cho đến khi sự việc lên men mới gọi cho cảnh sát."
Cảnh sát đã rất ngạc nhiên sau khi nghe điều này.
Nhưng sau đó anh ấy an ủi tôi và nói:
"Có lẽ đây là mọi chuyện đều có vận mệnh của nó. Lần này cháu đã gọi cảnh sát rất đúng lúc. Chúng ta đã tìm được nhà máy sản xuất số lượng lớn đá phóng xạ đó. Có thể cháu sẽ nghĩ rằng mình đã làm hại một số người vô tội, nhưng cháu thực sự đã cứu được hàng ngàn gia đình!
Tôi ngơ ngác nhìn viên cảnh sát mặc đồng phục.
Một cảm xúc khác dâng trào trong lòng tôi.