Viễn Kiến - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 11:46:47
Lượt xem: 345
7
Không lâu sau khi Từ Ảnh xuất giá, ta cũng gả cho Lâm Phong Tước.
Ngôi nhà chàng ở dĩ nhiên không thể sánh với Hầu phủ, nhỏ hơn nhiều, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Ta biết quá khứ của chàng, bởi gia cảnh nghèo khó, mãi vẫn chưa lấy vợ, tuy mẹ chàng sốt ruột, nhưng chàng chưa bao giờ để ý đến nhân duyên.
Lần trước, chàng đến xem Từ Ảnh thảy tú cầu, cũng chỉ là tình cờ ngang qua, ngẫu nhiên muốn đứng xem.
Đêm tân hôn, trong phòng cưới, ánh nến ấm áp chiếu sáng khuôn mặt đầy đặn của chàng, đường nét mày mắt càng thêm sâu thẳm.
Chàng vén khăn voan đỏ của ta lên, mỉm cười nhìn ta thật lâu:
“Tại sao chọn ta?”
Ta cũng ngẩng đầu nhìn chàng: “Chàng nghĩ sao?”
Chàng lắc đầu: “Ta không rõ, nhưng ta biết một điều là…”
Đôi mắt chàng đen láy, như muốn nhìn sâu vào tâm hồn ta: “Hình như nàng không thích ta lắm.”
Ta không phủ nhận, khẽ cười:
“Mới gặp có một lần, nói thích, chẳng phải là hơi phù phiếm sao?
“Vả lại, thích hay không thích, có quan trọng gì?”
Nửa đêm, khi ta mơ màng ngủ thiếp đi, lờ mờ cảm giác thấy chàng nhẹ nhàng chạm vào mặt ta, lẩm bẩm:
“Nhưng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích nàng rồi.”
8
Ta và Lâm Phong Tước cứ thế mà sống qua những ngày tháng bình yên, lặng lẽ.
Từ nhỏ Hầu gia đã mời tiên sinh dạy cho ta, ta lại chăm chỉ, tiên sinh còn khen ta có tư chất hơn người, chữ viết và tranh vẽ đều không tệ. Khi rảnh rỗi, ta thường viết chữ, vẽ tranh, bán cũng được giá, kiếm được không ít bạc.
Ta không đi dò la tin tức về Từ Ảnh, nhưng trong năm tiếp theo, không ít lần vô tình gặp lại nàng.
Những tháng đầu sau khi mới xuất giá, Dung Ngọc dường như đối xử với nàng khá tốt. Mỗi lần tình cờ gặp gỡ, nàng luôn nhìn ta với vẻ thách thức đắc ý.
Không lâu sau, một lần ta cùng Lâm Phong Tước đi dạo trên phố, chàng nhìn thấy một chiếc trâm cài tóc đẹp, bèn hỏi ta có thích không.
Chàng cài lên tóc cho ta, ngắm nghía một lúc rồi nói: “Thật hợp với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vien-kien/3.html.]
Bên cạnh, Từ Ảnh cũng đang kéo Dung Ngọc đi xem hàng, Dung Ngọc lộ vẻ không kiên nhẫn:
“A Ảnh, nàng chọn xong chưa? Mấy cái trâm này có gì đáng xem chứ? Nếu nàng thích, ta bảo người mang cả một hộp đến phủ để nàng chọn tùy ý, chẳng phải tốt hơn sao?”
Từ Ảnh siết chặt cây trâm ngọc trong tay, ánh mắt nhìn ta qua vai Dung Ngọc thoáng lên tia lạnh lẽo.
Lần thứ hai gặp lại nàng là khi Hầu gia nhớ nhung, gọi ta và Từ Ảnh về phủ để họp mặt.
Lâm Phong Tước cũng cùng ta đến Hầu phủ.
Từ Ảnh và Dung Ngọc ngồi ở một bên, khi Hầu gia hỏi nàng dạo này ra sao, nụ cười của nàng có phần gượng gạo:
“Vẫn ổn, thưa cha.”
Sau đó, khi ra ngoài sân thưởng hoa, trời đổ một trận tuyết nhỏ, Lâm Phong Tước mượn từ nha hoàn trong phủ một chiếc áo choàng phủ lên cho ta:
“Có còn lạnh không?”
Ta hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không lạnh nữa rồi.”
Ta lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã từ sân sau.
“Ta đã nói là không muốn đến, vậy mà nàng nhất quyết đòi ta đi cùng, xem đi, trời lại còn đổ tuyết, nàng có nhớ mang thêm áo cho ta đâu, thật là…”
Giọng của Từ Ảnh hơi mất kiểm soát, sắc bén:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Chỉ cùng ta về đây một chuyến, mà chàng cũng phải tỏ vẻ miễn cưỡng như vậy sao? Khi mới cưới, chàng đã hứa với ta thế nào? Mới có bao lâu đâu, chàng liền quên hết rồi sao?
“Ta đã cầu xin chàng bao nhiêu chuyện? Chàng liền tính toán thiệt hơn, bản thân chàng lạnh, sao chẳng nghĩ đến việc ta có lạnh hay không? Được lắm, chàng sợ lạnh c.h.ế.t thì cứ đi đi! Chàng ra ngoài đi! Để một mình ta ở đây chẳng phải được rồi sao!”
Dung Ngọc có lẽ bị nàng làm cho sợ hãi, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành:
“A Ảnh, là ta sai, đừng giận nữa, được không? Ta đáng chết, ta đáng chết.”
Tiếng họ nói nhỏ dần.
Sau khi ngồi lại trong phủ thêm một lúc, khi chuẩn bị rời đi, Từ Ảnh đột nhiên nói với phu nhân rằng chiếc vòng ngọc gia truyền của Dung Ngọc không thấy đâu, sợ là đã bị kẻ nào đó đánh cắp.
Phu nhân vừa nghe xong liền hoảng hốt, lập tức cho người tìm kiếm khắp nơi.
Từ Ảnh liếc nhìn ta.
Ngay ánh nhìn ấy, ta đã thấy nàng trước đó một canh giờ đang cùng Dung Ngọc bàn mưu tính kế gì đó.
Nàng xưa nay đã không ưa gì ta, giờ dường như càng thêm ghét bỏ, đặc biệt là khi thấy Lâm Phong Tước luôn ở bên cạnh ta.