Việt Xuân - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:33
Lượt xem: 2,194
Ta đã chuẩn bị tinh thần xem Tạ Trường Khanh phô diễn kỹ thuật phá trận, dũng cảm đoạt bảo, không ngờ hắn chỉ tùy tiện kết ấn, Nhận Tuyết kiếm liền chậm rãi hiện ra. Nhận Tuyết kiếm dài ba thước, thân kiếm dày nặng cũ kỹ nhưng lưỡi kiếm lại sáng trong như tuyết. Vẻ lười biếng của Tạ Trường Khanh cũng biến mất, hắn cẩn thận nắm thanh kiếm trong tay.
Quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của ta.
Hắn cười nói: "Đây vốn dĩ là lúc nhỏ bởi vì hoảng loạn mà ta đem giấu nó ở đây.”
Việt Xuân kiếm không thể khống chế, bay ra ngoài, song song với Nhận Tuyết kiếm, vừa vặn là một đôi, âm dương hòa hợp.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đầu ta đau như búa bổ, như có lửa thiêu đốt trong đầu. Ảo cảnh lại hiện ra trước mắt ta.
Ta nhìn thấy nô bộc chạy trốn, hoa tím xinh đẹp của Tàng Kiếm sơn trang bị giẫm đạp thiêu rụi.
Bọn họ vừa khóc vừa kêu, trang chủ điên rồi, trang chủ là đại năng của giới tu chân, nhập ma rồi ai có thể ngăn cản. Giây trước còn đang hỗn loạn chạy trốn, giây sau đã bị kiếm khí sắc bén đẫm ma//u đánh trúng, ngã xuống đất ch/3t đi.
Một phu nhân trang nghiêm đang ôm đứa con gái còn nhỏ hoảng sợ, cuối cùng nàng tìm thấy đứa con trai bảy tám tuổi đang trốn trong góc, tóc tai nàng rối bời, gần như tuyệt vọng dặn dò hắn, mang theo đứa nhỏ và Việt Xuân kiếm, đặt ở chân Trường Hư sơn, nếu Ngọc Thanh chân nhân trên Trường Hư sơn nhìn thấy con nàng sẽ có cơ hội sống sót.
Đứa trẻ đồng ý, nhưng vóc người nhỏ bé, sau khi ôm đứa nhỏ, lại cầm thêm một thanh kiếm nữa đã rất vất vả, hắn đành phải vứt thanh kiếm bản mạng của mình vào đám cỏ rối, kết ấn bảo vệ, một lần vứt bỏ không ngờ lại tới hơn mười năm.
Phu nhân nhìn đứa con của mình lần cuối, con gái còn nhỏ như vậy, nàng lại không thể nhìn thấy nó lớn lên, bàn tay trắng nõn kết ấn, với quyết tâm phải ch/3t, liều mạng chiến đấu với người chồng đã phát điên của nàng, người từng là người đầu ấp tay gối thân thiết nhất, để kéo dài chút thời gian sống sót cho con mình.
Thì ra, ta cũng từng được người khác che chở yêu thương đến thế. Chỉ là mẹ ruột của ta, lại ch/3t oan uổng dưới lưỡi kiếm của kẻ nào đó.
Đầu ta lại đau dữ dội, khi tỉnh lại, trong đầu lại có nửa cuốn Phong Lai Vãn kiếm quyết còn lại, và một tấm lệnh bài, lệnh bài trang chủ Tàng Kiếm sơn trang. Nửa cuốn còn lại vừa vặn bù đắp cho lỗ hổng linh căn khuyết thiếu của ta, khi vận tâm pháp có thể mượn linh khí đất trời.
Tạ Trường Khanh đang nhìn Nhận Tuyết kiếm dưới ánh trăng, kiếm quang như bạc như trăng, hắn nghiêng mặt sang, bóng tối phủ xuống mờ ảo.
Bây giờ ta đã biết quá nhiều, ngược lại im lặng.
Ta vừa định lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc.
Nàng vẫn gọi ta là sư tỷ, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Sở Dao đứng bên hồ nước, gợn sóng lay động tà váy của nàng. Lúc này Lục Tầm không thấy đâu, ngược lại là Bạch Toại đứng bên cạnh nàng, trai tài gái sắc, khiến người ta vô cùng chán ghét.
Nàng cười, ta cũng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-10.html.]
"Ta là sư tỷ gì của ngươi?"
Sở Dao lắc đầu: "Cho dù sư tỷ bị đuổi khỏi sư môn, vẫn là sư tỷ của muội."
Tuy nàng đang nói chuyện với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tạ Trường Khanh, khi nhìn thấy Nhận Tuyết kiếm trên đầu ngón tay trắng bệch của hắn, trên mặt nàng rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cong môi cười nói: "Thanh kiếm trên tay vị đạo hữu này, lúc trước ta cũng nhìn thấy, rất thích, nhưng vì có việc bận nên bỏ lỡ, không ngờ lại rơi vào tay đạo hữu, vốn dĩ cơ duyên chỉ đến một lần, ta nguyện ý dùng công pháp Thiên giai để đổi."
Nói bóng gió cũng chỉ là tiếc nuối, nếu là người khác, chỉ là một thanh kiếm, lại không phải đều là kiếm tu, đã đổi từ lâu rồi.
Tạ Trường Khanh lại lười biếng nhếch môi, cuối cùng cũng nhìn nàng một cái, Nhận Tuyết kiếm trong tay hắn càng thêm đẹp, hắn nói: "Thanh kiếm này, của ngươi?"
Hắn ngẩng cằm lên, ánh mắt ba phần kiêu ngạo: "Trên rãnh kiếm của ta, còn thiếu nửa miếng linh ngọc vô dụng. Nghe nói Sở Dao tiên tử thể chất là linh ngọc, không biết có thể mượn ngọc tâm dùng một chút không?"
Sắc mặt Sở Dao lập tức trắng bệch, lùi về sau nửa bước, ánh mắt đau đớn như nghe thấy điều gì đó khiến nàng vô cùng thống khổ.
Lần trước ta thấy nàng mặt mày trắng bệch như vậy là lúc ở trong rừng chướng khí dưới chân Trường Hư sơn, thể chất của nàng thuần khiết, không thể nhiễm chút tà khí nào, ta nhịn cảm giác nóng rát ăn mòn sau lưng, ôm chặt nàng vào lòng, lúc đó nàng thoi thóp rơi lệ, nàng nhỏ giọng nói nàng sắp ch/3t rồi, sư tỷ, nàng không muốn ch/3t. Ta nói, được. Rồi dùng hơi thở cuối cùng, đưa nàng lên trên.
Ta thật sự không biết, một câu nói của Tạ Trường Khanh sao lại có vẻ đáng sợ hơn cả ma chướng dưới chân Trường Hư sơn.
Bạch Toại vốn đang nghiêng mặt nhìn bông sen tím nở rộ bên hồ, nghe thấy lời này cũng không khỏi quay đầu lại bênh vực Sở Dao: "Tiền bối công lực thâm hậu, chúng ta không muốn mạo phạm tranh giành. Nhưng tiền bối nói vậy có hơi quá đáng, ngươi muốn ngọc tâm của sư muội, chẳng phải là muốn mạng của nàng sao?"
Tạ Trường Khanh chậm rãi cười nói: "Linh căn và ngọc tâm có gì khác biệt? Các ngươi chiếm lấy linh căn của người khác, cũng nên dùng thứ gì đó để bồi thường, nhân quả báo ứng, tu hành chẳng phải là nói về chữ duyên này sao?"
Ta ngăn Tạ Trường Khanh lại, bảo hắn không cần nói thêm, lát nữa đánh nhau, không chừng sẽ bại lộ thân phận ma tu của hắn.
Ta tự mình tiến lên một bước, Sở Dao cắn môi dưới, chắc hẳn cho rằng lời Tạ Trường Khanh nói chính là ý của ta, trong mắt mang theo chút quyết tuyệt: "Sư tỷ, tỷ nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Ta chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện này không giải quyết xong, ta sợ rằng sẽ sinh tâm ma."
Ta kéo Tạ Trường Khanh xoay người định đi, lại nghe thấy Bạch Toại đang im lặng lại cất tiếng nói: "Lúc đầu ta gặp ngươi, ngươi không phải như vậy."
Ta xoay người lại, Việt Xuân kiếm theo tâm ý mà động, mang theo tiếng xé gió bay về phía hắn, Phong Lai Vãn quyết trong lòng ta chậm rãi vận linh khí của Tàng Kiếm sơn trang theo quỹ tích vô hình hội tụ vào kinh mạch ta, cho dù tu vi của Bạch Toại đã là người xuất chúng, trong nháy mắt đã phản ứng, nhưng Việt Xuân kiếm vẫn để lại một vết ma//u trên mặt hắn, mái tóc búi cao của hắn xõa xuống vai.
Ai cho phép hắn đứng trên cao phán xét ta?
Ta cười khẩy, nói từng chữ từng chữ tàn nhẫn vô cùng.