Việt Xuân - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-05-23 19:58:31
Lượt xem: 2,125
Tiếng kêu đau đớn vang lên, đã lâu ta không gặp tiểu sư đệ, hắn đang ôm tay nhăn nhó, lại cảm thấy mặt cũng đau nên liền ôm mặt. Dáng vẻ thảm hại của hắn khiến ta muốn bật cười.
Tiểu sư đệ tên Lục Tầm, là cháu đích tôn của Lục gia, dòng dõi độc đinh, được nuông chiều từ nhỏ, năm mười tuổi khảo nghiệm ra linh căn thiên phú nên được sư phụ nhận làm đồ đệ. Nhiều năm qua hắn đều ăn chơi hưởng lạc nhưng dựa vào thiên phú nên vẫn đạt đến Kim Đan. Theo lời hắn nói, nếu không cố gắng tu luyện, hắn sẽ phải trở về làm vương gia.
Trước đây, ta nghĩ hắn còn trẻ con, tính cách rõ ràng, cũng coi như là có khí chất, nhưng khi trắng đen đảo lộn, khí chất dùng sai chỗ, thật giống như con dao, mà nó lại đ.â.m thẳng vào tim ta.
Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng ta đã bị phế linh căn, ngay cả tính mạng cũng khó giữ lại có thể phản ứng nhanh như vậy.
Lục Tầm hoàn hồn, nhịn đau đứng thẳng người. Hắn mặc trường bào màu lam có hoa văn của Trường Hư môn, chỉ là trên mặt vẫn còn một vết đỏ do bị đánh, trông thật buồn cười. Hắn nhìn rõ ta vẫn lành lặn đứng đây, dường như vô tình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn nhíu mày khó chịu, trong mắt vẫn không giấu được vẻ chán ghét.
"Sao ngươi cũng đến đây, chẳng phải linh căn đã không còn sao? Chướng khí nhập thể cũng khỏi hẳn rồi?" Nhìn ta khỏe mạnh, nhảy nhót, hắn vẫn cố chấp nói thêm một câu, "Ngươi đúng là sống dai thật."
Nhìn xem, đây chính là tiểu sư đệ tốt của ta, hóa ra bọn họ cũng biết, người bị lấy đi linh căn, bị chướng khí quấn thân, tu vi tiêu tán hết mà dám xuống núi trong bão tuyết, mười phần thì có tám chín phần sẽ ch/3t.
Ta nhàn nhạt nhướn mày: "Liên quan gì đến ngươi?"
Lục Tầm nghẹn lời, tức giận nói: "Nếu không phải sư muội thấy ngươi đến, nhờ ta đến hỏi thăm ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ nói nhiều với phế nhân như ngươi sao?"
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa vặn thấy Sở Dao ở đằng xa khẽ hành lễ với ta, trâm cài giữa trán lộng lẫy.
Ta cũng mỉm cười với nàng, giơ Việt Xuân kiếm lên chào, ánh sáng lạnh lẽo của kiếm nửa lộ ra cùng hoa sen vàng tỏa sáng rạng rỡ, ta muốn nói với nàng:
Chúng ta, không ch/3t không thôi.
Ta cũng có đạo của ta, có ân báo ân có thù báo thù.
Sắc mặt Sở Dao hơi thay đổi, trâm cài trên mái tóc mây lay động. Nàng chưa kịp lên tiếng, Lục Tầm đã sốt ruột, dù sao cũng kiêng dè không dám ra tay đẩy ta nữa, lông mày xếch lên tức giận.
"Ngươi giơ kiếm với tiểu sư muội làm gì? Nàng tốt bụng bảo ta đến xem ngươi, có phải ngươi biết nàng đã kết thành Kim Đan, càng thêm tức giận không?"
Ồ, hóa ra nàng đã Kim Đan rồi, thật nhanh. Lúc ở Trường Hư môn, ta ngày đêm tu luyện, luôn lo lắng với linh căn như ta, chưa tu luyện đến Kim Đan đã già ch/3t rồi.
Chút động tĩnh này đã khiến mọi người xung quanh chú ý, trong những lời bàn tán xì xào xen lẫn "Việt Xuân", "Sở Dao", hai cái tên này va chạm vào nhau, chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/viet-xuan/chuong-8.html.]
Lại thấy sắc mặt Lục Tầm trắng bệch, đau đến toát mồ hôi, tay phải cứng đờ không cầm nổi kiếm.
Ta quay đầu lại nhìn đài bạch ngọc cao, Tạ Trường Khanh co một chân lười biếng ngồi trên lan can, phía sau là mây mù lượn lờ. Hắn thích mặc huyền y, tay áo vừa vặn bay trong gió, tùy ý lay động. Mày mắt hắn còn đẹp hơn cả sơn thủy, nhưng đuôi mắt lại ẩn chứa mười phần tà khí. Hắn cúi đầu mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc.
"Thiên hạ này, lời gì ngươi cũng nói hết rồi. Kẻ muốn đuổi người đi là các ngươi, kẻ đến khiêu khích cũng là các ngươi, kẻ muốn ban phát lòng thương hại vẫn là các ngươi." Hắn từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ đau đớn của Lục Tầm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Đạo đức giả, giả đến cay cả mắt.”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Bạch Toại thấy hỗn loạn, mới biết tiểu sư đệ này lại đi gây chuyện, vội vàng chạy đến, vừa vặn chứng kiến màn kịch này, chắp tay xin lỗi Tạ Trường Khanh, nói là Lục Tầm đã mạo phạm tiền bối, hy vọng Tạ Trường Khanh nương tay.
Tạ Trường Khanh cười lười biếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm một cái, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn từ trong tay áo.
Lục Tầm lúc này mới dễ chịu hơn, cũng biết công lực của Tạ Trường Khanh thâm hậu, không dễ chọc vào. Bạch Toại nhìn ta, thần sắc khó đoán, có lẽ định nói gì đó.
Lại nghe thấy tiếng cười khẩy chế giễu của Tạ Trường Khanh.
Bạch Toại dẫn Lục Tầm rời đi.
Bị chế nhạo như vậy, ta lại không còn dáng vẻ tức giận đau lòng như trước, nhưng vẫn phải hỏi thêm một câu. Ta bình tĩnh hỏi Lục Tầm: "Năm ngươi mười tuổi mới nhập môn, chỉ tu luyện hai năm đã đến Trúc Cơ, lúc đó ngay cả Luyện Khí ta cũng gặp khó khăn, nhưng vẫn vui mừng cho ngươi. Ngươi không thích gọi ta là sư tỷ, nhưng ta thật sự coi ngươi là sư đệ, vì ngươi mà canh chừng phong chủ luyện đan mấy ngày liền, đợi hắn luyện xong lò An Nguyên đan đầu tiên, vội vàng mang đến cho ngươi. Tính ngươi ôn hòa dễ mến hơn ta, mọi người trong môn phái đều thích ngươi, nhưng lúc đó tại sao ta lại không hãm hại ngươi, không oán hận ngươi? Ngươi và Sở Dao đều như nhau, ta vẫn tầm thường như thế, tại sao ta phải oán hận mỗi mình nàng?"
Vốn dĩ sắc mặt Lục Tầm đã trắng bệch, nghe xong lời này, có lẽ cũng nhớ ra chuyện gì đó, môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đợi bọn họ rời đi, ta mới chậm rãi đi đến lan can, gió thổi bay tóc ta, ngẩng mặt nhìn Tạ Trường Khanh.
"Ngươi xem, ta nói được làm được, ta không ch/3t, sống rất tốt."
Lần chia tay trước, ta vẫn còn nhớ hắn nói trước khi gặp lại ta, bảo ta đừng có ch/3t.
Nụ cười của hắn hiếm khi không mang theo hàn khí, kinh ngạc nhướn mày.
Hắn khẽ mở môi mỏng, nói hai chữ, nhưng lại bị tiếng động lớn của bí cảnh mở ra át đi.
Ta quay đầu lại, thấy mọi người bay vào khe nứt khổng lồ của bí cảnh, y phục tung bay. Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào một lòng n.g.ự.c ấm áp, mùi hương tùng bách thoang thoảng bên mũi. Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm nhẵn như ngọc của Tạ Trường Khanh, mang theo chút ý cười. Giây tiếp theo, như sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít.