Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:17:14
Lượt xem: 2,547
“Đại nhân, phu nhân thật sự rất muốn được trở về nhà." hai đầu gối A Vũ mềm nhũn quỳ trên mặt đất, nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.
Thẩm Trạm đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đau đớn gần như hóa thành c..hết lặng, giọng nói không ngừng run rẩy: "Phu nhân, đến c..hết cũng không chịu tha thứ cho ta sao?"
A Vũ gật đầu.
Ta bay bên cạnh hắn cũng gật gật đầu, vui sướng cười rộ lên. Ta rất muốn nói cho Thẩm Trạm biết, tất cả những đau khổ mà hắn phải chịu đựng ngày hôm nay, còn lâu mới so được một phần những gì ta đã trải qua trong suốt nửa năm bị vây hãm trong hậu viện kia.
Ta muốn hắn cũng phải trải qua cảm giác giống như ta, đau đớn đến không chịu nổi. Ta muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, trên đời này, từng có một nữ tử tên là Đỗ Thanh Lan, bị hắn và trưởng công chúa nhốt ở hậu viện, cô độc mà c..hết đi.
Những phong thư ta viết cho hắn, là hình phạt đầu tiên ta để lại cho hắn. Chiếc áo bị ta đặt lại ở trên giường, là hình phạt thứ hai ta giành cho hắn. Tro cốt không còn, là sự trừng phạt cuối cùng của ta đối với hắn.
Trên mặt Thẩm Trạm hối hận đan xen cùng đau đớn, hắn không cam lòng xoay người lên ngựa, đi nhanh về phía kênh đào bảo vệ thành. Gió lạnh thổi mạnh, nước trong hào đã sớm đông thành băng. Trong thế giới rộng lớn như vậy, thế mà không còn lưu lại dấu vết nào về sự tồn tại của ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thẩm Trạm chạy tới bờ sông, cứ như thể ở chỗ này sám hối sẽ làm cho ta có thể nghe thấy. Hắn vốn không biết, ở nơi nào cũng giống như nhau, ta đều có thể thấy được nghe được.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu gần như khóc đến muốn chảy cả m.áu, hắn đối mặt với bầu trời đen kịt, gằn từng chữ nói:
“Thanh Lan, không phải là ta không quan tâm đến nàng. Đêm đó nàng cầu xin ta, muốn ta đưa nàng về Thanh Châu. Ta nhận được tin tức nhạc phụ đại nhân bệnh nặng qua đời, ta đã nói với Trần Sương, ta không thể một mình cưới hai thê tử. Trần Sương trước mặt ta giả vờ đồng ý, nhưng sau lưng lại âm thầm tính kế lừa ta uống thuốc, hại ta cả ngày hỗn loạn không chịu nổi.”
Thảo nào mỗi lần ta gặp hắn sau đó, trông hắn lại có vẻ ốm yếu như vậy. Tuyết lớn kéo đến ùn ùn rơi xuống, trên vai hắn đọng lại một lớp tuyết thật dày.
Trong đầu ta mơ hồ hiện lên hình ảnh năm đó hắn quỳ gối trước cửa Đỗ phủ, dáng người cao lớn sừng sững như tùng xanh. Thời thế thay đổi, hôm nay hắn đã không còn là thiếu niên tuấn mỹ trong lòng ta nữa. Ba năm sau khi thành thân kia, giống như một giấc mộng ngắn ngủi mà hắn tự tay thêu dệt cho ta.
Hắn nói không thành câu, từng chữ thốt ra đều mang theo sự hối hận: "Sau đó, nàng bảo A Vũ chuyển thư cho ta, ta mơ hồ nhận ra những chữ viết kia rất quen mắt. Trần Sương thấy thế lại giận tím mặt, đôi mắt nàng ta giống hệt như nàng, làm cho ta nhận lầm nàng ta chính là nàng. Nàng ta nói, nàng chính là một người điên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vinh-vien-khong-bao-gio-gap-lai/8.html.]
À, thảo nào ngươi luôn không để ý tới tiếng khóc của ta, dùng ánh mắt thờ ơ như vậy mà bỏ mặc ta, mặc cho công chúa Trần Sương kia nhốt ta trong hậu viện.
Hắn cúi đầu thở hổn hển, có thứ gì đó nặng nề rơi vào trong tuyết, từng chút ngưng tụ lại thành băng. Là nước mắt nóng bỏng hối hận của hắn: "Thanh Lan, Thanh Lan, thật xin lỗi!" Hắn ôm chiếc áo nhỏ kia trước n.g.ự.c mình, cả người tê liệt ngồi phịch xuống đất, để mặc cho gió sương, mưa tuyết rơi xuống hỉ phục đỏ như m.á.u của mình.
Trời thật lạnh. Lúc hắn nói xong những lời này, quả thật ta không có một chút cảm xúc nào, chỉ mơ hồ cảm thấy áy náy đối với đứa bé chưa chào đời kia. Gió tuyết xuyên thấu qua thân thể trống rỗng của ta, rơi xuống hỉ phục sớm đã ướt sũng của hắn.
Hắn nảy sinh ý định muốn c..hết, mạnh mẽ đứng lên, xông về phía cây đại thụ cao vút bên cạnh kênh đào bảo vệ thành, nhưng lại bị người của trưởng công chúa đè lại trong tuyết.
10
Trưởng công chúa sai người áp giải Thẩm Trạm về phủ. Nàng ta bưng một ly rượu hợp cẩn lên mời hắn, nhưng Thẩm Trạm quay đầu đi không chịu phối hợp.
Ánh mắt nàng ta lạnh đi, đầu ngón tay sắc nhọn bóp chặt chiếc cằm gầy gò của hắn, cười lạnh: "Thẩm Trạm, ngươi đau lắm phải không?”
Thẩm Trạm nghiến chặt răng im lặng, dường như không muốn nói thêm lời nào với trưởng công chúa. Trong phòng tân hôn trang hoàng rực rỡ, tân lang Thẩm Trạm lại mặc hỉ phục ướt sũng, toàn thân chật vật không phù hợp chút nào với bầu không khí xung quanh. Mà tân nương, lại hùng hổ dọa người không ai so sánh nổi.
Ta đứng ở bên cạnh hai người bọn họ giống như đang xem kịch, cảm thấy những gì diễn ra trước mắt thật sự rất thú vị.
Không phải Thẩm Trạm đã từng nói, hắn và công chúa là thanh mai trúc mã hay sao? Hôm nay đúng ra hai người phải vô cùng vui mừng làm lễ thành thân chứ sao hắn lại đội gió sương, mưa tuyết đi tìm t.h.i t.h.ể của ta?
Ta nghe thấy trưởng công chúa trút giận không ngừng.
“Thẩm Trạm, nhưng ngươi không biết, bổn cung còn đau hơn ngươi nhiều! Hôm nay, cả kinh thành đều biết bổn cung xuất giá gả cho ngươi, mà ngươi lại rời tiệc cưới đi tìm nữ nhân ti tiện đó. Bổn cung ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ còn không bằng một người c..hết?"
Trong giọng nói của nàng ta chứa đựng sự tức giận tột độ. Thẩm Trạm thần sắc đờ đẫn, mở miệng hỏi nàng ta: "Trưởng công chúa, người muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta?"
Trưởng công chúa Trần Sương cười lạnh, ra lệnh cho tùy tùng giữ chặt hắn lại. Nàng ta bưng một ly rượu hợp cẩn lên, cạy miệng Thẩm Trạm mạnh mẽ rót vào bên trong.