Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:06:40
Lượt xem: 276
Chương 168. -
----
Số mười tám Ngự Lâm Uyển vẫn còn sáng đèn.
Dì Lưu đi tới đi lui trong phòng khách.
Hôm nay tâm trạng cả ngày của dì ấy đã thất thường hết tám phần, nhất là khi nhìn thấy scandal t.ì.n.h d.ụ.c của Hạ Trừng Trừng, dì ấy nóng nảy đến điên rồi.
Phu nhân rõ ràng ngồi ở trong Lâm Ngự Uyển, còn có chồng tốt như tiên sinh, làm sao có thể có kim chủ chứ?
Sau khi biết được tên tội phạm bịa đặt cô đã bị bắt, dì Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là... Bọn tội phạm đã bị bắt, tại sao cô chưa quay về?
Dì Lưu ôm Quang Tông và Diệu Tổ vào trong ngực, nhíu mày lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe, ánh mắt dì Lưu sáng lên.
Chỉ thấy Tạ Tri Hành ôm Hạ Trừng Trừng kiểu công chúa, sải bước đi vào trong Ngự Lâm Uyển.
Dì Lưu: “!!”
Khuôn mặt sầu não của dì ấy trong nháy mắt đã biến thành xuân phong đắc ý, nhìn một đôi vợ chồng nhỏ, lo lắng đều tan biến.
Tạ Tri Hành đặt Hạ Trừng Trừng lên sô pha:
“Dì Lưu, mắt cá chân của phu nhân bị xước, phiền dì giúp cô ấy bôi thuốc.”
Dì Lưu mới chú ý tới hai gót chân trắng nõn của Hạ Trừng Trừng đều bị bong một lớp da, còn có hơi dính chút máu, nhìn cũng đau lòng.
Hạ Trừng Trừng ngược lại không quá để ý, nhếch miệng cười:
"Dì Lưu, làm phiền dì rồi~"
Dì Lưu cầm hộp thuốc lên, ngồi một nửa trước mặt Hạ Trừng Trừng.
Dì ấy đang định bôi thuốc, đột nhiên, tay cứng đờ, dừng lại.
Tròng mắt dì ấy sôi sục đảo một vòng, bỗng nhiên ra vẻ đã cố hết sức, đ.ấ.m vào thắt lưng mình:
DTV
"Ôi! Thưa ngài, xin lỗi, tôi đã lớn tuổi rồi, không thể cúi xuống được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-168.html.]
Tạ Tri Hành vội vàng đỡ dì Lưu ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Vậy dì cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Dì Lưu nhét băng bông thuốc đỏ vào lòng Tạ Tri Hành, cười giống như hồ ly:
“Vậy chỉ có thể phiền tiên sinh bôi thuốc cho phu nhân rồi!”
Tạ Tri Hành kinh ngạc, mới hiểu được ẩn ý của dì Lưu, rất buồn cười, lại nói một câu:
"Được"
Không đợi anh dứt lời thì dì Lưu đã thẳng người đứng dậy, ba bước gộp lại hai bước, bước dài như bay, trong nháy mắt đã rời khỏi phòng khách!
Hạ Trừng Trừng: "...”
Tạ Tri Hành: "...”
Hạ Trừng Trừng xấu hổ cười trừ hai tiếng:
“Ha ha, tốc độ của dì Lưu, nhanh thật... Quả thật tôi cũng không bị gì, chỉ là bị rách một lớp da, tự mình xử lý là được rồi..."
Nói xong, Hạ Trừng Trừng muốn lấy lại thuốc đỏ trong lòng Tạ Tri Hành.
Nhưng tay Tạ Tri rất thành thục, giấu thuốc đỏ ở phía sau, giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh:
"Im lặng, ngồi xuống.”
Hạ Trừng Trừng bĩu môi, ngồi trên sô pha.
Tạ Tri Hành ngồi bên cạnh cô, nắm lấy đôi bàn chân trắng nõn trong suốt của cô, đặt ở trên hai chân mình.
Ngón tay hắn lạnh lẽo như ngọc, Hạ Trừng Trừng không nhịn được run lên.
Vừa rồi Tạ Tri Hành mới phát hiện chắc là do gió thổi, hơn nữa điều hòa trong phòng rất mạnh, ngón tay không có hơi ấm nào.
Nhưng anh không nói cái gì cả, chỉ xoa xoa bàn tay, đợi bàn tay ấm áp, mới cầm chân Hạ Trừng Trừng một lần nữa.
Bàn tay của anh to mà ấm, năm ngón tay thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng.
Bàn chân trắng nõn của Hạ Trừng Trừng thon thả nằm trong lòng bàn tay này phảng phất như một viên ngọc trắng nhỏ nhắn.
Chỗ màu đỏ ở gót chân được nổi bật lên như sắp rỉ máu.
Tạ Tri Hành dùng tăm bông chấm thuốc đỏ, cẩn thận bôi thuốc lên sau chân của Hạ Trừng Trừng.
Bầu không khí rất tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng gió thổi lá rơi vào mặt nước trong đêm, lá cây rơi vào trong ao nhỏ ở sân vườn, nổi lên từng gợn sóng.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người.