Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:34:04
Lượt xem: 40
Chương 320. -
Mặt trời nhô lên cao, đầu đứa bé đầy mồ hôi, cậu bé sờ túi nước cạn khô của mình đặt tróng túi bện bên hông, hình như còn có một chút nước.
Đứa bé kéo tay áo, qua loa lau mặt mình, rồi sau đó lấy túi nước ra, đưa cho Ngu Tri Dao: "Cho tỷ tỷ và ca ca uống."
Ngu Tri Dao không từ chối, nhận túi nước, rồi sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ống nước đựng linh thủy: "Cảm ơn Tuân Vực, tỷ tỷ cũng mời ngươi uống nước."
Ống trúc tràn đầy nước kia, làm cho đứa bé hơi trợn to đôi mắt màu tím xinh đẹp, ngón tay run rẩy, không dám nhận.
Lạc Vân Dã rảnh rỗi ngồi ở một bên đổ linh thủy ngọt ngào vào trong miệng.
Từng sợi linh khí tràn ra, đứa bé theo bảng năng ngửi một chút. Tuy cậu bé không biết đây là nước gì, nhưng chắc chắn là bảo vật.
Đứa bé còn quá nhỏ, không chống đỡ nổi cám dỗ cả linh khí, hai tay nhỏ bé trắng noãn chậm rãi đưa qua, cầm ống trúc kia, trên mặt đỏ thẵm không biết là vì thẹn thùng hay là bị ánh nắng nóng rực làm cho đỏ.
"Cảm ơn, cảm ơn tỷ tỷ."
Ngu Tri Dao còn thân thiết cho cậu bé một cái ống hút, để cho cậu bé cắm vào cái lỗ nhỏ, miệng nhỏ nhắn bắt đầu uống nước.
Lần đầu tiên đứa bé uống được nước có vị ngọt, rất ngạc nhiên, không nhịn được cúi đầu uống thêm hai ngụm.
"Tạm thời ta và đạo lữ không có chỗ ở, có thể đến tộc địa của Tuân Vực tá túc không? Sẽ đưa thức ăn làm thù lao cho các ngươi." Ngu Tri Dao ôm lấy chậu hoa, cười híp mắt hỏi.
Đứa bé nhìn chậu hoa trong tay nàng, lại nhìn nước trong tay, không uống nữa. Cậu bé do dự nói: "Tỷ tỷ, ta có thể dẫn các ngươi về tộc địa, nhưng có thể ở lại hay không, ta không biết."
"Tỷ tỷ, để ta ôm chậu hoa cho." Cậu bé nhét ống trúc vào túi bện trên bên hông, vươn hai tay, hai chân đi lên trước, muốn chủ động nhận chậu hoa.
Ngu Tri Dao đưa chậu hoa cho đứa bé, cậu bé ôm vào lòng, ôm rất cố sức.
“Trong tộc chúng ta có một vị Ma tu đặc biệt lợi hại." Đứa bé ôm chậu hoa mồ hôi đầy đầu, "Tỷ tỷ và ca ca đi đến, nếu trong tộc không đồng ý để cho hai người ở lại, tuyệt đối không nên xảy ra tranh chấp với ngài ấy."
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau, tỉnh bơ hỏi: "Lợi hại như vậy sao? “Người này có thể trồng ra hoa giống như Tuân Vực không?"
DTV
"Mặc dù... Mặc dù không thể."
Khuôn mắt cậu bé ửng đỏ, "Những mỗi lần ngài ấy dẫn chúng ta đi tìm được rất nhiều đồ ăn, là tiên nhân đã bước vào con đường tu luyện rất lâu!"
Đứa bé suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tranh cãi với ngài ấy, sẽ c.h.ế.t người."
Ngu Tri Dao nhìn ra đứa trẻ này đang nói dối, ý vị thâm trường nói: "Quả thật là đáng sợ."
"Vâng!"
Đứa bé trịnh trọng gật đầu, cậu bé đi về phía trước mấy bước, ôm chậu hoa lớn không vững, lúc thân thể lảo đảo sắp ngã, Lạc Vân Dã kịp thời dùng ma khí nhận lấy chậu hoa.
Ma khí cường đại như vậy vừa xuất hiện, đã chấn nhiếp đứa trẻ này tại chỗ.
Đứa trẻ hít một hơi.
Tuy kiến thức của cậu bé không sâu, nhưng mới vừa rồi xuất hiện sợ hãi từ huyết mạch, biết đây là một vị Ma tu mạnh mẽ.
Cha nói, gặp phải Ma tu mạnh mẽ, phải hành lễ tỏ vẻ cung kính.
"Đại, đại nhân." Đứa bé lập tức quỳ xuống, vụng về vái chào: "Đại nhân... Ngài là người tộc nhân cầu đến cứu chúng ta sao?"
"Ta cũng không biết có phải hay không." Lạc Vân Dã bình tĩnh bịa chuyện: "Thời gian trước, có người cầu đến trước mặt ta, để cho ta cứu Ma tộc trên mảnh sa mạc này."
"Trong mảnh sa mạch này còn có Ma tộc khác sinh sống sao?" Lạc Vân Dã hỏi.
Lông mi đứa bé run rẩy, vội vàng lắc đầu: "Không có. Người cầu xin đại nhân đến cứu nhất định là tộc nhân chúng ta."
Cậu bé liên tục dập đầu, nức nở nói: "Cảm ơn đại nhân cứu chúng ta."
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cười một tiếng.
Mới vừa rồi đứa trẻ vì an toàn cho tộc địa, nói dối đe dọa bọn họ, hôm nay đứa trẻ vì giữ bọn họ đi đến tộc địa, lại còn đang nói dối.
"Đi thôi." Lạc Vân Dã nhanh chóng tiến vào thiết lập nhân vật, lạnh nhạt nói: "Dẫn đường đi, đi đến tộc địa của các ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-320.html.]
"Vâng." Đứa bé không dám đòi lại chậu hoa kia, lo lắng đi về phía trước, còn lén lén quay đầu quan sát, bảo đảm chậu hoa kia an toàn.
Ba người đi theo chỉ dẫn của lá Hộ Linh thụ, từng bước di chuyển bên trong sa mạc cát vàng bay đầy trời.
Không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo ồn ào.
Giọng nói trong đó, còn mơ hồ có chút quen tai.
Hai người để cho đứa bé lui về phía sau, đi lại gần xem hai người xuất hiện ở phía xa xa.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã che giấu khí tức, đi tới chỗ truyền đến giọng nói.
Sau khi đi qua một đồi cát nhỏ, rốt cuộc hai người thấy rõ hai bóng người một xanh một đỏ đang giằng co.
Lúc này Tần Thuậtvà Cận Hỏa đã ngừng tranh cãi, đang ôm trường đao đứng đón gió, hai bên đều ý đồ muốn dùng mắt g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Sức gió đến gần, vén lên một trận cát, hung hăng đập vào mặt hai người.
Hoàn toàn không còn là hình tượng thiếu niên lang mới vừa rồi.
Cận Hỏa dẫn đầu không giữ vững được, hắn phun lỗ mũi, dùng sức phụt hết cát bay vào trong lỗ mũi ra.
Tần Thuậtôm kiếm hừ một tiếng.
Sau đó lắc đầu, dùng sức đổ cát bay vào trong tai ra.
Hắn ta nhìn Cận Hỏa ở đối diện không ngừng phụt mũi, nhất thời cảm thấy mình vô cùng ưu nhã.
Vừa lắc đầu, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.
Tổ võ công: “...”
Tổn thương đối thủ một ngàn, tổn thương mình một ngàn, rốt cuộc ngươi đắc ý cái gì?
Hai người đang muốn giải trừ thuật ẩn núp khí tức, vẫy tay gọi người quen, chẳng biết lúc này đứa bé kia cũng theo sau.
Nhạy cảm với hơi thở xa lạ, hai người khác đồng loạt nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía này.
Đột nhiên bị bắt gặp, động tác giơ tay của Ngu Tri Dao hơi cứng lại, sau đó vô cùng nhiệt tình phất tẫy bọn họ: "Cận huynh đệ! Chúng ta tới rồi!"
Cận Hỏa nhìn thấy người quen, nhất thời vui vẻ ra mặt, cùng vươn tay vẫy: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân!"
"Coi như ngươi gặp may!" Cận Hỏa hỉ mũi một cái, quay đầu hung ác nhìn Tần Thuật: "Tần Đát Kỷ, đồng đội của ta đến, hai ta giải tán."
Tần Thuậtxoa lỗ tai, hừ lạnh một tiếng.
Cận Hỏa ôm trường đao, cừng đi nhanh về phía tổ võ công.
Tuần Thuật đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy đứa bé xa lạ bên cạnh Ngu Tri Dao, đôi mắt hơi mở to, cũng ngự kiếm bay qua.
Vốn dĩ đứa bé thấy tốc độ của Cận Hỏa quá nhanh, thì đã rất khiếp sợ rồi. Giờ phút này thấy Tần Thuậtbay qua, lại phát ra tiếng thán phục.
Một đôi mắt màu tím sáng rực lên, bên trong cất giấu hâm mộ.
"Đứa bé này là ai?" Tần Thuậthạ xuống đất hỏi: "Đến đây nửa ngày, ta còn chưa gặp bất kỳ một Ma tộc nào trên sa mạc lớn này. Còn bé như vậy, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nhất định là có bẫy.”
Đứa bé là một cậu bé rất thông minh, cậu bé cảm nhận được nguy hiểm, lập tức núp sau lưng Lạc Vân Dã.
Ma tu đại nhân nhất định có thể bảo vệ mình.
"Chỉ là một Ma tộc bình thường mà thôi, còn chưa bắt đầu tu hành. Chúng ta gặp được trên đường, giúp cậu bé chút chuyện nhỏ. Cậu bé muốn dẫn ta và Tiểu Vân đến tộc địa của mình, tạm thời nghỉ ngơi một chút." Ngu Tri Dao lời ít ý nhiều nói rõ nguyên nhân hậu quả.
"Ta cũng đi." Tần Thuậthíp mắt lại, liếc nhìn đứa bé ngó dáo dác kia, thu hồi trường kiếm, cuòi khanh khách nói: "Chuyện này xem như Tần Thuậtta thiếu các ngươi một ân huệ."
"Phi! Tần Đát Kỷ, ngươi thật sự không cần mặt mũi! Nơi này không ai hoan nghênh ngươi." Dọc theo đường đi Cận Hỏa đã sớm bị lời độc địa của hắn ta làm cho tức giận một bụng, giờ phút này tìm được cơ hội, trực tiếp đánh trả.
Tần Thuậtngửa khuôn mặt tinh xảo, cong môi cười: "Còn cần mặt làm gì? Ta sinh ra đã có một khuôn mặt đẹp. Tiểu Cận Hỏa, ngược lại ngươi rất cần đi."
Cận Hỏa: "..."
Miệng của người này là ăn độc dược mà lớn lên sao?