Vợ Cũ Thiên Tài, Tổng Tài Hối Hận - Chương 479
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:40:36
Lượt xem: 6
Anh ta nói: “Cô ăn ít như vậy sao được, ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy quá, gầy hơn cả lúc tôi mới quen cô.”
Lúc đó Đường Noãn được Cố Lễ Sâm che chở.
Ban đầu vì xuất thân không tốt, gia đình nghèo khó, không ít lần bị người ta cô lập và bắt nạt.
Còn có những nữ sinh thích dán kẹo cao su lên tóc cô, đôi khi còn bôi keo siêu dính lên ghế ngồi.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, luôn bị nhắm vào.
Sau này mới biết, không chỉ nghèo là tội lỗi.
Ngay cả việc xinh đẹp thuần khiết, được các bạn nam thích cũng là một loại tội lỗi.
Mãi đến khi Cố Lễ Sâm đứng ra, những sự bắt nạt này mới dần dần biến mất.
Nhớ lại những điều này, Đường Noãn vô cùng biết ơn.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, ánh mắt mỉm cười: “Đừng chỉ nói tôi nữa, anh cũng gầy rồi.”
“Tôi đây gọi là rắn chắc.”
“Ừm, anh nói là thì là.”
“…”
Ngay lúc bọn họ đang nói nói cười cười, một giọng nói the thé đột nhiên vang lên đầy mỉa mai: “Anh xem Thời Dịch này, em đã nói với anh rồi mà, bên cạnh Đường Noãn chưa bao giờ thiếu đàn ông.”
Giọng nói quen thuộc khiến Đường Noãn cảm thấy da đầu tê dại.
Cô quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Kỷ Niệm Niệm mặc một bộ đồ màu hồng, tóc búi cao, cài một chiếc nơ màu hồng phấn, chiếc váy màu hồng sen tôn lên vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của cô ta.
Thế nhưng, hoàn toàn không ăn nhập với vẻ sắc sảo trong đáy mắt.
Bên cạnh cô ta là Thẩm Thời Dịch.
Người đàn ông mày kiếm lạnh lùng, khí chất dần dần lạnh lẽo, như tủ lạnh di động vậy.
Đường Noãn ngẩn người, có cảm giác như bị chồng bắt gặp đang hẹn hò vậy.
Cố Lễ Sâm ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, lập tức nhíu mày, không chút khách khí nói: “Mùi gì mà khó ngửi vậy?”
Nói xong anh ta nhìn chằm chằm Kỷ Niệm Niệm: “Cô không đánh răng à? Miệng thúi quá vậy? Nhân phẩm không tốt thì thôi đi, chọn nước hoa cũng kém thẩm mỹ.”
Kỷ Niệm Niệm ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Cô ta tức đến mức giậm chân: “Anh nói cái gì vậy! Đây là hàng hiệu, nước hoa mười mấy vạn một chai, anh có biết thưởng thức không!”
Cố Lễ Sâm cười lạnh chế giễu: “Có người không có khí chất, ăn mặc thế nào cũng chỉ là chim sẻ, hơn nữa, mùi này của cô giống như cống rãnh vậy, còn tự cảm thấy tốt đẹp.”
Đường Noãn suýt nữa thì bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-479.html.]
Cố Lễ Sâm chính là người như vậy, gặp ai bắt nạt cô, có chuyện là xông lên.
Kỷ Niệm Niệm mặt mày xanh mét, tức muốn chết.
“Sao không nói là anh không có gu thẩm mỹ!”
Kỷ Niệm Niệm dậm chân, tức giận nhìn Đường Noãn: “Đường Noãn, sau khi ly hôn với Thời Dịch, gu thẩm mỹ của cô kém thật đấy, chọn một người đàn ông như vậy, còn không bằng Thẩm Ôn Diệu.”
Thẩm Thời Dịch sắc mặt lạnh tanh.
Khí chất trên người lạnh lùng sắc bén, ánh mắt như d.a.o găm: “Đủ rồi.”
Kỷ Niệm Niệm bị quát, ủy khuất cúi đầu.
Vẻ ngoài trông thật đáng thương.
Cảm thấy mất mặt, cô ta che miệng khóc chạy đi.
Thẩm Thời Dịch không hề quan tâm, nhìn Đường Noãn với ánh mắt đen láy kìm nén: “Trùng hợp quá, em cũng ở đây.”
Trước đây, Đường Noãn và Thẩm Thời Dịch thường đến nhà hàng này.
Cô nghĩ, sau này chắc là không còn cơ hội nữa rồi.
Cô dịu dàng gật đầu: “Ừm, đến ăn cơm cùng Lễ Sâm.”
Cách gọi này nghe vào tai Thẩm Thời Dịch, lại thấy vô cùng thân mật.
Anh liếc nhìn Cố Lễ Sâm, mở miệng với Đường Noãn là sự quan tâm: “Chân em đỡ hơn chưa?”
Đường Noãn mấp máy môi: “Chắc là hai ngày nữa sẽ khỏi.”
Thẩm Thời Dịch liếc nhìn mắt cá chân của cô, phát hiện bị sưng, không khỏi ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Cố Lễ Sâm: “Vết thương bị sưng không được ăn hải sản, chút kiến thức thông thường này cũng không biết?”
64: Không Tha Cho Anh
Cố Lễ Sâm: “…”
Anh ta nằm cũng trúng đạn??
“Không phải chứ Thẩm tổng, anh không thể trách tôi được.” Cố Lễ Sâm còn muốn giải thích hai câu.
Nhưng lại bị Thẩm Thời Dịch liếc mắt lạnh lùng: “Bởi vì anh sinh ra đã không có kiến thức thông thường?”
Cố Lễ Sâm lại lần nữa câm nín.
Rõ ràng là cảm nhận được Thẩm Thời Dịch đang ghen, trước mặt ông lớn, vẫn là im lặng thì hơn, kẻo lại rước họa vào thân.
Anh ta tìm một cái cớ đi vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Đường Noãn dở khóc dở cười: “Anh ấy sợ anh rồi.”
Thẩm Thời Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: “Tôi nói sự thật, may mà em còn chưa ăn.”