Vợ của tổng giám đốc cuỗm tiền chạy mất dạng rồi - Chương 17 + 18
Cập nhật lúc: 2024-05-14 20:26:26
Lượt xem: 4,951
17
Ánh mắt anh ấy tràn ngập bóng hình tôi, tôi hoảng loạn cúi mắt xuống, không ngừng tự nhủ rằng nếu chấp nhận anh ấy thì hậu quả sẽ là cái c h ế t.
Nhưng cảm xúc dâng trào như nước vỡ bờ, đủ để khiến tôi một lần nữa rung động.
Khuôn mặt khiến người ta rung động trước mặt tôi dần dần trùng khớp với khuôn mặt đã đẩy tôi xuống cầu thang.
Nếu tôi nói với anh ấy rằng kết cục của chúng ta là tôi bị anh ấy g i ế tc h ế t, liệu anh ấy có tin không?
Cái cảm giác tuyệt vọng khi bị người mình yêu nhất g i ế tc h ế t, tôi không muốn trải qua lần nào nữa?
Tôi tàn nhẫn quát: "Đủ rồi!"
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cảm xúc hỗn độn dâng trào đó đã bị tôi mạnh mẽ đè nén xuống.
Tôi nhìn Tống Diễn không chút cảm xúc.
Tôi nói từng chữ một: "Tôi không yêu anh, từ đầu đến cuối đều không yêu!"
Anh ấy hoảng hốt ném bó hoa trên tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tôi nhưng lại sợ dùng quá nhiều sức làm tôi đau, đành đổi sang nắm lấy cánh tay, cẩn thận nói: "Không sao, tôi có thể chờ."
Anan
Tôi buông tay anh ấy, hốc mắt khẽ run: "Tống Diễn, anh sẽ không đợi được đâu."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Ngoài Tống Diễn ra, ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi vừa khóc vừa cười, ngốc nghếch rời khỏi tòa nhà Tống thị.
Ngày hôm sau, tôi lên máy bay ra nước ngoài và mang theo toàn bộ tài sản của Tống Diễn.
Đây mới chính là nữ phụ độc ác mà độc giả muốn thấy, đúng không?
Việc cứu rỗi anh ấy đương nhiên là chuyện của ánh trăng sáng, liên quan gì đến tôi!
Chu Dư Hoành đẩy cửa phòng tổng giám đốc, thấy Tống Diễn ngồi trên ghế với vẻ mặt đờ đẫn, bây giờ ngay cả cậu cũng không hiểu cô cháu gái nhỏ của mình đang nghĩ gì.
Khi Tống Diễn rời đi, cậu không nhịn được mà lên tiếng: "Con bé đã đến Mỹ."
Không có phản hồi.
Cũng phải thôi, với kết quả như vậy, ai cũng sẽ không có phản hồi cả...
18
Tôi đến Mỹ, mỗi ngày thức dậy từ căn biệt thự rộng 1000 mét vuông, muốn làm gì thì làm, sống một cuộc sống mà người người đều mơ ước nhưng ngày càng cảm thấy cô đơn.
Thậm chí đến cuối cùng, tôi thà ở lại quán bar bên ngoài đến nửa đêm cũng không muốn về nhà.
Môi trường ồn ào, khiến người tôi có thể cảm thấy một chút ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cua-tong-giam-doc-cuom-tien-chay-mat-dang-roi/chuong-17-18.html.]
Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly, một lần nữa giơ tay lên gọi rượu.
"Không được uống nữa, đây là ly cuối cùng."
Giọng nói quen thuộc, ở nơi đất khách quê người này, nghe không được rõ lắm, tôi vất vả mở mắt ra, muốn xác nhận lại một lần nữa.
Nhưng ý thức vẫn không thể kiểm soát được khiến trước mắt tôi tối sầm.
Tôi như chìm vào một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết trở thành nữ phụ độc ác bị mọi người khinh thường nhưng lại si mê muốn ở bên nam chính, trái tim bị xé nát rồi lại vá lại, bị xé nát rồi lại vá lại, vẫn không thoát khỏi số phận của nữ phụ, cuối cùng cũng mơ thấy mình tỉnh lại, trở về với thực tại...
Bên tai truyền đến tiếng "ầm ầm ầm", giống hệt như tiếng người nhà nấu cơm vào sáng sớm cuối tuần trong bếp.
Tôi từ từ mở mắt ra, không còn là căn biệt thự xa hoa mà là căn phòng ngủ quen thuộc chật hẹp mười mét vuông, rèm voan trắng, ánh nắng xuyên qua rèm voan chiếu lên hoa hướng dương trên chăn.
Ấm áp đến mức khiến người tôi cảm thấy không thật.
Tôi vén chăn, dưới chân là tấm thảm quen thuộc, tôi đã xuyên về hiện thực sao?
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
"Tỉnh thì ra uống cháo đi!"
Tôi ngây người nhìn bóng hình trong bếp.
Mặc dù đã từng nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng gặp lại Tống Diễn nhưng không có cảnh nào như thế này.
Anh ấy giống như một người đàn ông bình thường nấu cơm ở nhà, mặc bộ đồ ngủ bằng cotton không có nhãn hiệu, đeo tạp dề giá rẻ tiện dụng mà siêu thị tặng khi khuyến mãi.
Tôi vừa cười vừa như không cười, khóe mắt dần ướt:
"Em xin lỗi, Tống Diễn."
Bóng lưng bận rộn khẽ khựng lại, khẽ thở dài rồi quay lại: "Sao lúc nào cũng bị em giành trước vậy, cậu em đã cho anh xem nhật ký của em, nơi này được bài trí theo mô tả của em."
Thấy tôi không nói gì, anh tiếp tục nói: "Trong nguyên tác, kết cục đã định là anh g i ế t em, nếu là anh, anh cũng sẽ buông tay sớm. Vì vậy, người nên xin lỗi là anh, em không làm gì sai. Anh thấy như vậy là tốt rồi, cuộc sống đơn giản hạnh phúc, còn có cơ hội ngồi cùng em trong một quán bar, anh đã rất mãn nguyện rồi."
Nghe câu này, tôi không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Tống Diễn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hôn từng giọt nước mắt của tôi: "Nếu tin anh, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào..."
"Tin..."
"Em nói đấy nhé."
"Nếu anh dám g i ế t em, em sẽ chặt anh ra trước!"
"Kiều Nhiễm, anh yêu em, từ đầu đến cuối đều yêu em..."