VỞ KỊCH GIỮA MÀN SƯƠNG - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:39:10
Lượt xem: 2,609
Ta gật đầu, cuối cùng cũng nhìn nhận Lý Phù với chút thiện cảm.
"Nếu đã là tẩu tẩu ngài, lại có ơn với ngài, thì phải lo liệu chu toàn. Giờ chúng ta đã nói rõ, ta và ngài là phu thê, không còn gì ngăn cách."
Nói xong, ta sai Gia Lan đi lấy một số lễ vật để tặng cho Trương thị.
Tại viện Phong Hà, cuối cùng ta cũng được gặp mặt Trương thị.
Da nàng hơi đen, nhìn dung nhan, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nhưng lại mặc một bộ y phục màu tối không hợp tuổi, vô cớ làm cho nàng ta trông già nua cũ kỹ.
Trương thị tựa vào giường, tay cầm chiếc khăn tay che nửa miệng, trông như vừa hồi phục sau một trận ốm nặng. Nhìn ta đun nước pha trà, ánh mắt đầy khinh thường, nàng mở miệng nói: "Ngày trước chúng ta ở Tây Bắc, đâu có điều kiện tốt thế này. Đừng nói đến lá trà, có một ấm nước sạch cũng là xa xỉ rồi. Đệ muội là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chắc chắn không chịu được khổ. Ai ai cũng nói kinh thành tốt, nhưng ta lại nhớ những ngày ở Tây Bắc cùng Nhị Lang, dù khổ nhưng tình nghĩa vẫn còn. Hồi đó thật là..."
Lý Phù cau mày ngắt lời nàng ta.
"Giờ ngày tháng đã tốt hơn, còn nhắc đến những khổ sở đó làm gì?"
Trương thị nghe vậy liền ho khan, siết chặt khăn tay, tức giận nói: "Phải rồi, giờ ngươi sống tốt rồi, ta còn nhắc đến những chuyện đó làm gì, chỉ là một mình ta nhớ về những ngày tháng đó thôi."
Thấy không khí trở nên gượng gạo, ta vội lên tiếng hòa giải: "Phu quân của ta khi còn nhỏ sống rất cơ cực, phải cảm ơn đại tẩu đã chăm sóc. Nếu tẩu thực sự nhớ Tây Bắc, sao không tu sửa lại căn nhà cũ ở Bạc Châu, về đó ở một thời gian, đi lại thăm hỏi xóm làng, cũng là điều tốt."
Trương thị ngừng lại một chút rồi đáp: "Phí tiền xe ngựa làm gì? Hơn nữa, thân thể ta giờ cũng yếu không chịu nổi đường xá xa xôi. Nói thật, ở Kinh thành này, ta chẳng có người thân nào, chỉ biết nương tựa vào Nhị Lang, tuổi già vô dụng, chỉ sợ gây phiền phức cho ngươi thôi."
"Đại tẩu nói gì vậy, nào có chuyện phiền phức hay không, chẳng lẽ tẩu coi ta là người ngoài? Từ giờ trở đi, người thân của ta cũng chính là người thân của tẩu, có thời gian nhất định sẽ thường xuyên qua lại. Ngày xưa tẩu đã chịu khổ nhiều, giờ nhất định không thể để tẩu chịu khổ nữa. Ta có mấy người biểu ca đều là rồng phượng trong nhân gian, đợi khi tẩu khỏe lại, chúng ta sẽ đi thăm họ. Nếu có thể kết thân thêm một mối nữa, thì không có gì tốt đẹp hơn trên đời này rồi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sắc mặt Trương thị tái nhợt, miễn cưỡng cười, rồi viện cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Thế là ta và Lý Phù rời đi, khi đi qua hành lang, ta mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ viện Phong Hà.
Ta lạnh nhạt liếc nhìn Lý Phù, thấy hắn vẻ mặt phức tạp, vừa có sự bất lực, vừa có vẻ áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-kich-giua-man-suong/9.html.]
Trên đời này, Lý Phù chỉ còn người thân duy nhất là Trương thị, nàng ta đã nắm giữ hắn chặt chẽ. Cái gọi là "thanh quan nan đoạn gia vụ sự" (quan thanh liêm khó xử lý việc nhà), có lẽ Lý Phù đã sống như vậy suốt bao năm qua.
Ta thở dài, hỏi: "Ngài tin ta không?"
"Tin."
"Nếu đã tin, thì từ giờ, tẩu tẩu của ngài cứ để ta lo liệu, yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy."
***
Từ đó về sau, ta thường đến nói chuyện với Trương thị.
Đều là nữ nhân, thật ra ta có thể hiểu nàng ấy.
Phu quân mất sớm, nàng ấy tự nhiên muốn có người thân cận bên cạnh, biết thấu hiểu, biết ấm lạnh, mà bên cạnh lại thực sự có một người như vậy, giúp đỡ mình chẻ củi gánh nước, lại còn nắm quyền thế trong tay.
Nỗi oán hận lớn nhất chính là hận mình sinh ra không đúng thân phận.
Trớ trêu thay, lại là tẩu tẩu của hắn.
Ở tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy, muốn ăn mặc đẹp, nhưng lại sợ lời đàm tiếu, sợ bị nói là góa phụ dụ dỗ tiểu thúc, lại sợ rằng một ngày Lý Phù thăng tiến, quên mất mình là người đã ở bên hắn những ngày tháng khó khăn, chỉ có thể mặc bộ y phục đen tối tăm, tự giam mình, cũng giam cầm cả người khác.
Ta cố kéo Trương thị cùng pha trà, rồi kể cho nàng nghe một số chuyện thú vị ở Kinh thành.
Nàng không hẳn là thân thiết với ta, trong lời nói thường chứa đựng sự châm chọc.
Đại ý chỉ là, ta là tiểu thư Kinh thành, không chịu được khổ, không giống như bà đã cùng Lý Phù chịu đựng bao nhiêu cực khổ trên đời, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay.
Ta chỉ mỉm cười, không tranh luận với nàng.