Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vô Tận Luân Hồi - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:25:52
Lượt xem: 444

Tôi: &……%#¥

Tôi vùng vẫy suốt dọc đường, cố gắng dùng cái miệng duy nhất không bị trói để cắn anh ta, kết quả là miệng cũng bị nhét dây gai. Đường núi gập ghềnh khiến tôi suýt nôn cả ruột gan.

Con ngựa dừng lại trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một ngôi chùa.

Trong chùa có một vị sư già đang kể chuyện cho chú tiểu, kể về cái gì vậy? Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa…

Hệ thống: “Đừng tự dằn vặt bản thân đến mức đọc đi đọc lại câu chuyện để cố gắng tự thôi miên mình, vô ích thôi! Hãy mau chấp nhận hiện thực!”

Tôi bĩu môi, không nói gì, trong lòng chán nản.

Kiếp nào anh ta cũng không nhớ tôi, kiếp nào cũng phải bắt đầu lại từ đầu, không ngừng cố gắng gặp nhau nhưng cuối cùng lại là để chia tay.

Cảm giác này thật tệ.

Người đàn ông giống Kỳ như đúc tên là Hầu Kỳ, là một hiệp khách thời Hán mạt.

Anh ta có quen biết với trụ trì của chùa Cảm Nghiệp trên núi, thường xuyên đến thảo luận về Phật pháp. Hôm nay, trên đường lên núi, con ngựa đáng thương của anh ta bị tôi từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Ngựa huynh đài đến giờ vẫn còn khó chịu với tôi, thấy tôi bị Hầu Kỳ xách xuống ngựa, còn định lại gần cắn tôi một cái.

Tôi nước mắt lưng tròng bị mang đến trước mặt vị trụ trì.

Có lẽ Hầu Kỳ cuối cùng cũng nhận ra rằng trói một cô gái như trói cua là không ổn, nên sau khi cho trụ trì xem qua và xác nhận tôi không phải yêu quái, anh ta đã thả tôi ra.

Anh ta hỏi tôi là ai.

Tôi vừa mở miệng định bịa chuyện, Hầu Kỳ nhìn tôi không chút cảm xúc, sờ sờ thanh đao bên hông.

Lời nói đến bên miệng nghẹn lại, lập tức chuyển hướng.

"Ta nói ta là thần tiên từ trên trời rơi xuống thì ngươi có tin không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-tan-luan-hoi/9.html.]

Hầu Kỳ và vị trụ trì tiên phong đạo cốt liếc nhau một cái, gật đầu.

Sau đó, họ nhốt tôi vào phòng khách.

Tôi: "..."

Hầu Kỳ đáng chết!

9

Đêm trên đỉnh núi thật khó chịu.

Hầu Kỳ đến đưa chăn cho tôi.

Tôi suýt chút nữa đã cảm động đến phát khóc, thì nghe thấy Hầu Kỳ lạnh lùng nói: "Nhớ trả tiền chăn đấy."

Tôi đóng sầm cửa lại không nói một lời.

Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cơn tức, tôi "xoẹt" một cái lại mở cửa ra, Hầu Kỳ vẫn đứng thẳng tắp trước cửa, thấy tôi quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Tôi ngượng ngùng nói: "Ta không có tiền."

Ngày hôm sau, Hầu Kỳ đưa cho tôi một cây chổi.

Tôi ngậm ngùi bắt đầu cuộc sống quét dọn trả nợ ở chùa, nhìn bóng lưng anh ta luyện quyền mà nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ đến con khỉ c.h.ế.t tiệt và Kỳ của hai kiếp trước, rồi nhìn bóng lưng lạnh lùng của Hầu Kỳ, tâm trạng tôi đột nhiên chùng xuống.

Vừa quét, vừa cảm thấy nước mắt sắp rơi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Hầu Kỳ.

Anh ta ngồi xổm xuống nhìn tôi, giọng điệu khó hiểu: "Ngươi khóc à?"

Mặt tôi đỏ bừng: "Không có!"

Nhưng anh ta vẫn không nói một lời cầm lấy cây chổi, cúi đầu quét đất. Cũng chính lúc này, tôi nhìn thấy sợi dây buộc tóc và thẻ đá quen thuộc ẩn hiện trong cổ áo anh ta.

Loading...