Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vô Thường - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-05-23 21:21:23
Lượt xem: 387

Ngoại truyện 1: Góc nhìn của tiểu Hoàng tử

Ta tên Dung Cảnh Xuyên, đích trưởng tử của Hoàng đế Cảnh Đình.

Mẫu hậu rất yêu thương ta và chăm sóc ta rất chu đáo. Phụ hoàng...cũng nên như thế.

Thường ngày, phụ hoàng sẽ đích thân dạy ta đọc và viết thư pháp, và hứa rằng khi ta lớn hơn vài tuổi, người sẽ dạy ta cưỡi ngựa.

Nhưng hôm qua người đưa mẫu hậu đi du xuân mà không cho ta đi cùng.

Hôm kia thì người mang bánh hoa quế đến cho Thái hậu, nhưng lại không có phần của ta.

Than ôi, chỉ vậy thôi.

Dù rất yêu nhau nhưng đôi khi họ cũng cãi nhau. Hôm đó phụ hoàng đến cung của mẫu hậu, người vô tình bắt gặp ta trên đường đi và đã đưa ta đi cùng. Không ngờ, ngay khi hai người chúng ta vừa bước vào cung, phụ hoàng đã bị một chiếc gối đập vào người, kèm theo đó là tiếng khóc của mẫu hậu: “Dung Cảnh Đình, chàng……”

- “Có hoàng nhi ở đây, có hoàng nhi ở đây. Đừng làm loạn trước mặt con chứ.” Phụ hoàng nói.

Hóa ra người đưa tôi đi cùng vì điều này.

Vài ngày sau, họ lại làm hòa.

Phụ hoàng vẫn không đưa ta đi chơi cùng khiến ta sắp phát ngán vì không có ai chơi cùng cả. Trong cung không có đứa trẻ nào tầm tuổi ta vì hậu cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu.

Nhưng ta lại sớm tìm thấy niềm vui mới.

Nếu mẫu hậu có thai, ta sẽ có thể có thêm một người để chơi cùng.

Vào ngày mẫu hậu lâm bồn, ta và phụ hoàng đứng đợi ở ngoài phòng, người rất lo lắng và liên tục nói chuyện với ta.

Sau đó phụ hoàng hỏi ta muốn quà sinh thần năm nay là gì.

- “Nhi thần hy vọng mẫu hậu có thể được bình an.” Ta đã nói.

Phụ hoàng mỉm cười: “Con trai ngoan.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-thuong/ngoai-truyen.html.]

Sau đó, người đã kể cho ta nghe về ngoại tổ phụ Ngụy Quốc Công đã từng dũng cảm và trung thành như thế nào.

Sau khi trò chuyện suốt đêm, cuối cùng ta cũng nghe thấy tiếng khóc.

Trước khi phụ hoàng đến gặp mẫu hậu và hoàng đệ, người đã vội nói với ta rằng ta có thể đặt tên cho đứa trẻ.

- “Dung Khanh, hãy gọi đệ ấy là Dung Khanh, nhi tử đã nghĩ ra cái tên đó trong hai ngày.” Sau đó, phụ hoàng và mẫu hậu đã thực sự đặt cho hoàng đệ cái tên này.

Ta sẽ lớn lên cùng Dung Khanh, phụ mẫu cũng sẽ sống thật tốt.

Ngoại truyện 2: Góc nhìn của Dung Cảnh Đình

Khi ta mười bốn tuổi, có chuyện xảy ra trong phủ Ngụy Quốc Công, vợ chồng hai người đều đã chết, chỉ còn lại một cô bé mồ côi.

Thái hậu đưa cô bé đó vào cung và sống cùng các công chúa. Ta chỉ nhìn thấy Ngụy Duyệt Nguyệt có mấy lần, cảm thấy muội ấy có chút rụt rè sợ người, không còn hoạt bát vui vẻ như lúc Vệ phu nhân đưa muội ấy vào cung.

Vì thế mỗi khi nhìn thấy Duyệt Nguyệt, ta luôn mỉm cười và trêu chọc muội ấy.

Cuối cùng muội ấy cũng sẵn lòng gọi ta là "Hoàng huynh" và đến gần ta.

Khi bị phụ hoàng khiển trách nặng nề, ta chỉ muốn đến chỗ mẫu thân để nghỉ ngơi, nhưng có lúc người không có ở đó, ta lại bắt gặp Nguyệt Nguyệt đang trốn sau tấm rèm, thò đầu ra.

Ta kêu muội ấy ra ngoài, muội ấy cũng đi ra nên ta đã bế muội ấy và cho muội ấy ăn bánh ngọt. Khi mẫu thân trở về, người khen ta đã chăm sóc muội muội rất tốt.

Tuy Duyệt Nguyệt không còn rụt rè như lúc mới đến đây nhưng muội ấy vẫn dịu dàng và luôn khiến người khác muốn bắt nạt.

Ta vào Đông Cung khi chỉ mới mười tám tuổi, và ta đã đặc biệt hỏi Duyệt Nguyệt rằng liệu muội ấy có muốn trở thành thái tử phi của ta hay không. Muội ấy gật đầu và nói có.

Nhưng ngày hôm sau, tứ hoàng tử hỏi Duyệt Nguyệt liệu có muốn làm vương phi của hắn không, muội ấy lại gật đầu.

Điều này thật vô tâm.

Nhưng ta thực sự không thể để muội ấy trở thành tứ vương phi được. Cho nên thường xuyên dùng một ít đồ ăn dụ dỗ muội ấy đến Đông Cung chơi, nhưng thỉnh thoảng muội ấy lại mang theo Cửu công chúa, thật sự rất ồn ào.

Thái hậu nói rằng ta đã đến tuổi, nên chọn thê thiếp. Ta luôn trì hoãn việc đó cho đến khi Duyệt Nguyệt đủ mười lăm tuổi.

Ta nghĩ mong muốn ấp ủ từ lâu của ta đã thành hiện thực. Ta muốn lấy Duyệt Nguyệt làm chính thê, cùng nàng sinh ra hài tử và sống với nhau đến lúc bạc đầu.

Loading...